Giờ ra chơi, Nhiên Nhiên bỗng chốc thấy có chút nhàm chán. Đứng dậy tiến ra ngoài, ánh mắt Mạc Kiên nhíu lại nhìn theo cô. Đến cửa lớp, Nhiên Nhiên bất ngờ bị một cậu trai chặn lại
\-Nhiên Nhiên!!
\-Hả. . .ai cơ? Cậu gọi mình sao??
Cậu trai đứng thẳng người mạnh dạn gật đầu. Đưa tới trước mặt cô một hộp quà màu hồng mà mím chặt môi một lát
\-Nhiên Nhiên. . .có lẽ cậu không biết tớ. . .tớ. . .tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nha!! Tớ thật sự đã để ý cậu lâu lắm rồi. . . tớ. . .cho tớ một cơ hội được không?
\-Tớ. . .tớ. . .
Nhiên Nhiên vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
\*đùng\*
Tiếng bàn ghế vang lên, cô quay lại theo phản xạ mà nhìn vào lớp. Mạc Kiên với ánh mắt bắn ra lửa mà nắm cổ áo cậu bạn bàn dưới
\-Ai cho phép cậu đạp lên giày tôi hả?
\-Tớ...tớ xin lỗi...
Cậu trai kia lắp bắp nhìn anh, khuôn mặt lúc này của anh đáng sợ đến mức chẳng ai muốn lại gần. Nhiên Nhiên lập tức cúi người xin lỗi cậu bạn rồi chạy vào lớp
\-Mạc Kiên, cậu sao lại ăn hiếp bạn bè vậy hả?
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt tức giận vẫn còn đó. Hừ nhẹ một cái anh lướt ngang qua cô khiến cô khó hiểu mà gắt nhẹ
\-Này, thái độ gì vậy hả?
Quay lại với cậu trai kia, cô chỉ nhìn cậu thở dài mà bước về chỗ.
Mạc Kiên bước xuống sân sau, ánh mắt khó chịu đến mười phần, một bàn tay đặt lên vai anh rồi ngồi xuống cạnh đó
\-Ghen sao?
\-Không phải chuyện của cậu!!
\-Này, ban nãy cậu siết cổ tôi đến sắp tắt thở đấy!! Tôi mà chết cậu nói xem ai dám chơi với cậu?
\-Tự chơi một mình cũng không chết người!!
Hạ Trung nhìn anh khinh bỉ chân giơ lên mà đạp lên chân anh khiến anh quay phắt người lại
\-Con mẹ nó, cậu làm gì vậy hả?
\-Ban nãy tôi không có đạp giày cậu, cậu kéo áo tôi, bây giờ chỉ trả lại cho cậu thôi!!
Mạc Kiên giơ cùi trỏ như muốn như không mà huých nhẹ một cái rồi thở ra
\-Ghen vậy, sao không tỏ tình đi!!
\-Trịnh Gia nhà cậu không dạy cậu sao? Vị thế của Trịnh Thị trên thương trường đâu phải nhỏ? Sao lại sinh ra thằng con dở hâm dở ương lại ngốc như cậu?
\-Cái thằng này. . .mày muốn chết hả?
\-Trong thương trường không ai chọn đi một nước cờ mà phần trăm thắng là 0%. Cậu sau này quản Trịnh Thị cho tốt bằng không tôi san bằng nó đấy!!
Nói rồi anh bỏ đi để một mình Hạ Trung ở đấy. Lên tới lớp liền tiến về vị trí ngồi mà không ngó ngàng tới cô. Nhiên Nhiên khó chịu ra mặt mà gắt lên với anh
\-Cậu thái độ đó là gì vậy hả?
\-Mệt, muốn ngủ!!
Dứt câu nói anh liền nằm sà xuống bàn nhắm mắt lại. Nhiên Nhiên cau có đập sách vở lên bàn đùng đùng. Lớp phó Hạo Thiện thấy vậy liền quay lại nhìn cô, nụ cười ấy nở ra khiến tim Nhiên Nhiên hẫng đi một nhịp
\-Nhiên Nhiên, cậu sao vậy?
\-Hả? À, tớ có sao đâu...
\-Ừm...
Nhiên Nhiên như chìm vào mớ trái tim màu hồng mà thất thần trong giây lát. Nói cho đúng thì cô đã crush Hạo Thiện rất lâu rồi, chính xác là vào đầu năm lớp 10. Cái tính cách ấm áp, dịu dàng kia đã khiến cô chao đảo.
Ánh mắt Mạc Kiên nãy giờ vẫn nhìn cô, đôi mắt ấy hình như nhuộm chút màu buồn. Thích cô đã gần 2 năm anh chưa từng nghĩ đến việc bày tỏ vì anh biết cô thích người khác không phải anh. Suốt ngày kiếm chuyện với cô cũng chỉ muốn cô để ý tới mình một chút, nhưng anh vẫn chỉ nhận lại là con số 0 từ cô.
Quay mặt sang hướng khác, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của cô ngay lúc này, bởi