Sau đợt cấp cứu kéo dài hơn 8 tiếng. Cơ thể Nhiên Nhiên yếu ớt nằm trên giường bệnh đã hơn một tuần. Mạc Kiên bước vào đưa tay vuốt những loạn tóc nhỏ trên mặt cô
\-Làm thế nào thì em mới tỉnh dậy đây?
\-. . .
\-Anh nhớ em, Nhiên Nhiên!!
\-. . .
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh nhíu mày. Nhìn màn hình điện thoại là số của ba cô khiến anh có chút lo lắng. Hít một hơi sâu, anh bắt máy đặt lên tai mình
\-Dạ Bác, con nghe ạ?
"Kiên à, Nhiên Nhiên đã hơn tuần nay không gọi về. Cả hai đứa cũng không về thăm bác. . .nó. . ."
\-À, Nhiên Nhiên dạo này hơi bận nên chắc cô ấy quên thôi thưa bác. Tập đoàn dạo này có hơi nhiều việc một chút!!
"Haizzz. . .ra là vậy. Có gì con nói nó gọi cho bác nhé!!"
\-Dạ vâng!!
Tắt máy anh đưa tay nắm lấy tay cô
\-Em mau tỉnh dậy, nếu để ba biết anh không chăm sóc tốt cho em mà đòi anh trả em về thì anh biết làm sao?
\-Thì anh trả đi!!
Nhiên Nhiên khẽ lên tiếng khiến Mạc Kiên trợn tròn mắt. Đáy mắt anh hiện lên làn sương mỏng
\-Nhiên Nhiên, em dậy rồi? À để anh đi gọi Bác sĩ!!
\-Đừng. . .nằm lên đây với em!! Em nhớ anh. . .
Mạc Kiên nghe lời cô mà nằm nhẹ bên cạnh cô.
\-Em làm anh sợ đấy!!
\-Em tỉnh rồi, xin lỗi đã để anh đợi lâu!!
Tay anh vòng xuống eo cô ôm nhẹ lấy. Nhiên Nhiên nhìn anh khẽ cười, mới đó mà anh đã ngủ rồi. Đưa tay lên vuốt nhẹ quầng thâm dưới mắt anh khiến cô xót xa. Vuốt nhẹ bên bầu má anh rồi khẽ cười nhắm mắt lại.
Nằm viện suốt nhiều tuần khiến cô có chút mệt mỏi. Hôm nay được xuất viện liền cảm thấy khỏe hơn hẳn mà cười tươi nhìn anh đang bận bịu xếp đồ
\-Nhớ nhà quá đi mất!!
Anh đưa tay búng yêu lên mũi cô rồi quay lại với việc gấp đồ. Về tới biệt thự, Nhiên Nhiên bước lên lầu nằm xuống chiếc giường lớn thoải mái
\-Nhẹ thôi, vết thương của em chưa lành hẳn đâu!!
\-Vâng~~
Anh bước lại bàn làm việc gần cửa sổ mà ngồi xuống giải quyết công việc của mình. Nhiên Nhiên nhàm chán lướt điện thoại chán chê liền chìm vào giấc ngủ.
Anh thi thoảng vẫn liếc nhìn qua cô sợ cô lại làm ảnh hưởng đến vết thương. Thấy cô đã ngủ ngon lành khóe môi anh cũng cong nhẹ lên. Bước lại đắp mềm lên người cô rồi quay lại với bàn làm việc.
Nhíu mày nhìn màn hình vi tính anh đưa tay tới đống tài liệu liên quan tới danh mục bất động sản nhưng không thấy. Lúc này mới nhớ ra danh mục này do cô quản lí, nhìn cô ngủ ngon như vậy anh lại không nỡ đánh thức mà bước lại mớ tài liệu của cô mò tìm.
Anh đưa mắt nhìn chiếc túi xách bên cạnh đống tài liệu, anh đưa tay mở ra liền thấy tệp tài liệu bất động sản kia. Cầm nó tiến lại bàn làm việc đối