Ngày hôm sau khi vừa thấy tôi thì Thảo liền kéo tôi vào một góc nhỏ. Thảo trêu tôi:“Thành thật khai báo.”“Khai báo cái gì?”“Tú bảo biết bạn nha.”Tôi suy nghĩ nói:‘Hắn đánh nhau với một bạn nhỏ xíu mình túm lấy áo hắn lôi ra. Vậy có tính là quen không?”“Chuyện khi nào sao mình lớp trưởng mà không biết vậy?”“Lúc đó, bạn đi ra ngoài không có trong lớp. Lúc sau, bạn mới về.”“Mình đi có năm phút thôi nha.”“Bạn quản lý lớp cho chặt vào đánh nhau lớn là rắc rối lắm đó.”Thảo gật đầu.“Mình đi trước đây.”“Băng đợi mình đi cùng với.”Chúng tôi cùng vào căn tin mua đồ ăn trưa. Căn tin đông nghẹt người. Thảo lười biếng ngồi trong góc bàn.Số đến hôm nay là ngày tôi lấy đồ ăn. Tôi thầm rủa:“Sao mọi ngày vắng mà hôm nay đông vậy?”Tôi thuộc dạng không lùn nhưng đứng trong đám đông này thì lại rất nhỏ bé.“Cô ơi, cho cháu hai cái bánh mì.”Mọi người xô đẩy khiến tôi té. Tôi la lên:“Má ơi.”Tôi nghĩ tôi chỉ cần té xuống sẽ như con kiến bị những con voi dẫm đạp. Eo. Nghĩ thôi là tôi thấy đau đớn rồi. Ấy vậy lại chẳng đau gì.Tôi nhìn lên thấy gương mặt đáng ghét đó. Tôi nghĩ:“Sao hắn lại ở đây?”Hắn ta cao nhất trong đám đông. Đang bế tôi kiểu công chúa. Mất mặt dễ sợ. Tôi nhăn nhó nói:“Thả tôi xuống đi.”Tôi thà bị dẫm đạp còn hơn được tên đáng ghét này giúp. Hắn thả tôi xuống.“Mua cái gì mình mua cho?”Tôi nhìn đám người khổng lồ chen lấn. Miệng đành nói:“Hai ổ bánh mì.”Hắn chen vào đám đông một tí đem ra hai ổ bánh mì đưa cho tôi. Cao cũng lợi thế ghê ta.“Đây bạn cầm đi.”“Tiền nè.”“Không mình mời bạn.”“Chúng ta không quen.”“Nói chuyện vài lần là quen thôi.”Hắn gọi Thảo:“Mình mời. Không phải trả tiền.”Thảo tinh ranh trả lời:“Ok nha Tú. Không khách sáo đâu đấy.”Thảo kéo tôi ngồi vào bàn. Ngồi phàn nàn:“Mình vừa thấy hết rồi nha. Vậy mà bảo không quen.”Tôi thật bó tay với con nhỏ bạn này. Cứ thích làm mai mối.“Băng thật không thích hắn sao? Đủ 10T luôn ấy chứ.”“Sao bạn biết hắn đủ 10T của tớ hả?”Thảo cười đắc ý:“Tớ điều tra hắn. Haha.”Tôi lắc đầu:“Mình không thích.”“Không thích thật hả? Mình làm mai cho người khác đừng hối hận đó.”“Tùy cậu thôi.”Tôi tiếp tục gặm nhấm ổ bánh mì của mình trên tay. Như cắn hắn. Thật phiền phức.Hôm nay, trời mưa rất to. Nhóm bạn chúng tôi dành tấp vào hai bên đường.Những giọt mưa trút xuống mái hiên nhà. Tôi đưa tay ra hứng. Nước mưa nặng hạt khiến tay tôi hơi đau rát.Đám bạn đang tám đủ thứ bát quái.Mỗi khi mưa tâm trạng tôi luôn trùng xuống. Nước mưa bắn vào đôi giày trắng tinh của tôi. Tôi bực bội.Tôi không thích mưa lắm. Tôi thấy nó như những giọt nước mắt rơi. Nhóm bạn luôn nói tôi có suy