Một tờ giấy được gửi lại cho ai đó viết:“Không thích làm quen.”Người con trai đứng cười ngây ngô. Trong đầu anh ta đang nghĩ:“Cô ấy thật dễ thương. Chắc cô ấy ngại ngùng.”Ở trong nhà, tôi không ngừng hắt xì. Tiếng chửi vang lên:“Bà mà biết ai chửi bà. Bà giết chết.”Tôi cứ nghĩ người đó sẽ từ bỏ. Không, anh ta chuyển qua một hình thức khác mà thôi.Vào một ngày đẹp trời, nắng vàng tươi. Bầu trời trong xanh. Tôi đang nằm trong nhà trên chiếc ghế yêu quý xem ti vi. Dù là thời tiết có đẹp như thế. Nhưng tôi vẫn thích chờ xem phim hơn. Hôm nay có bộ phim tôi yêu thích nhất được chiếu lại. Tên phim là:“Hoàn Châu Cách Cách.”Chắc hẳn, mọi người ai cũng biết. Đã xem hết rồi. Nhưng tôi lại thích xem người ta chiếu lần hai. Xem vẫn hay như lần đầu tiên tôi xem. Dù là họ đang chiếu lại thôi.Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên:“Reng.. reng”Tôi bắt máy:“Alo, cho hỏi ai ở đầu dây?”Không có tiếng trả lời. Tôi nghĩ chắc một người nào đó rảnh rỗi gọi phá liền dập máy.Tiếng chuông điện thoại to vang lặp lại:“Reng.. Reng..”Tôi cáu gắt:“Alo, ai đó?”Lại không có tiếng trả lời. Máu trong người tôi muốn sôi lên. Tôi chửi:“Bà mà biết đứa nào. Bà băm nát trộn với cám cho heo ăn.”Lần thứ ba, tiếng chuông vẫn reo như cũ.Tôi dậm mạnh bàn chân xuống nền nhà phát tiết bước từng bước đến cầm cái máy nghe điện thoại lên. Giọng nặng nề hết sức có thể:“Không nói thì đừng gọi nữa. Biết phiền lắm không hả?”Có một giọng nói ấm áp vang lên nghe có vẻ quen quen:“Là mình.”“Mình nào? Tôi không quen ai tên mình hết.”Tiếng ti vi không ngừng phát ra tiếng thu hút ánh nhìn của tôi.“Mình là Tú.”“Tú nào? Tôi không quen ai tên Tú hết?”“Tú học lớp Thảo.”Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng giải thích.“Gọi đến đây làm gì? Không. Tại sao lại có số điện thoại nhà tôi hả?”“Mình xin của Thảo.”Tôi lẩm bẩm:“Con nhỏ này chán sống rồi. Xem mai mình xử bạn như thế nào nha Thảo.”Tôi trầm giọng nói:“Có gì nói đi. Để tôi còn cúp máy. Tôi bận lắm. Không rảnh chơi trò nhá máy đâu.”“Xin lỗi! Tại lúc đó chưa biết nói gì Băng đã cúp máy.”“Bộ bạn dư tiền điện thoại lắm hả? Gọi đến rồi còn suy nghĩ. Tại sao không nghĩ trước đi rồi gọi hả? Ngốc.”“Không phải. Tại nghe giọng Băng nên quên luôn muốn nói gì.”“Nghe giọng tôi. Sao nghe ra?”“Có thể nghe ra được. Nghe một lần nhớ luôn.”“Bận rồi cúp máy đây.”Tôi vội vàng dập máy tiếp tục xem phim. Lúc ngồi cười ha ha. Lúc lại ngồi khóc huhu. Nhất là đoạn Tử Vi bị bà Dung Ma Ma dùng kim để hành hạ. Đâm liên tục vào người.Thế là những ngày kế tiếp. Tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng. Ban đầu, tôi còn lịch sự trả lời. Dần dần, chỉ cần nghe giọng nói đó là tôi chửi xối xả:“Rảnh quá