Bởi vì cô còn chưa có chuẩn bị gì nên không dám hành động vội vàng.Chỉ là ngày thường rất ít khi mẹ Trần Hi đến trường, mỗi lần Trần Hi đi học đều là tài xế trong nhà đưa đến, vậy nên cô vẫn chưa có cơ hội gặp bà ấy.Vẫn nên suy nghĩ kĩ càng một chút.Nhưng chuyện này đối với Mạnh Vân có hơi khó khăn, cô đang phân vân có nên gửi mail cho giáo viên hướng dẫn trước kia không, nhưng bản thân lại cảm thấy nên thử một lần thì hơn.Giáo viên hướng dẫn của Mạnh Vân là một người hiền từ, cả đời tận tụy với nghề, hết lòng vì tương lai của trẻ.Trước khi về nước, bà ấy từng nói với Mạnh Vân một câu như thế này: “Mạnh Vân, em phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Thượng đế cho con người cơ hội để phạm sai lầm, vậy nên đừng do dự.”Bỗng dưng cô lại nghĩ đến thời gian đi du học, sau đó lại thở dài.Lúc trước cô rời đi là vì muốn trốn tránh, nhưng nào ngờ đến lúc về vẫn gặp lại Lục Dã, thậm chí còn giữ liên lạc với anh.Tối thứ sáu, Qúy Hiểu Thích bỗng dưng nổi hứng gọi cho cô, mời cô đến nhà ăn cơm.Mạnh Vân nhớ ngày trước từng ở nhờ nhà của Qúy Hiểu Thích nhưng vẫn chưa có dịp mang quà đến cảm ơn nên cô liền đồng ý, sau đó đi mua bánh với một ít hoa quả mang đến nhà Qúy Hiểu Thích.Mạnh Vân lễ phép cảm ơn mẹ Qúy, sau đó ngoan ngoãn nói chuyện với bà ấy mấy câu rồi mới đi vào phòng Qúy Hiểu Thích.Qúy Hiểu Thích vừa đóng cửa xong thì liền xụ mặt xuống, cô túm tay Mạnh Vân buồn bã nói.“Oa, tớ phải làm sao bây giờ?”Mạnh Vân cũng biết được đại khái câu chuyện nhưng vẫn giả như chưa biết gì, cô ngạc nhiên hỏi: “Làm sao cái gì?”Qúy Hiểu Thích nhảy lên giường úp mặt vào gối, sau đó lại cuộn người vào trong chăn: “Tớ không biết phải làm gì nữa… cấm cậu cười đấy.”Thấy Mạnh Vân gật gật đầu đồng ý thì cô mới kể mọi chuyện ra.Đương nhiên là phải cắt hết những tình tiết xấu hổ đi rồi.“… Lúc đó còn cười nói cậu bị ngốc, bây giờ quả báo đến rồi. Ôi, cậu nghĩ xem tớ đúng là điên rồi, chơi bình thường thì không muốn, lại đi bái sư vớ va vớ vẩn!” Qúy Hiểu Thích nằm trên giường lẩm bẩm, “Qúy Trì tên này… Điên mất thôi! Tớ thật sự muốn trói anh ta vào mang đi nướng lên như cái cánh gà!”Mạnh Vân bỗng dưng thấy cảm động.Qúy Hiểu Thích lại không ngại chia sẻ với cô mọi chuyện, ở trước mặt cô cũng không e ngại gì, đây chính là cảm thấy được người khác coi trọng.Bỗng dưng cô nghĩ đến lúc ấy cô đi không từ mà biệt, đến Qúy Hiểu Thích cũng không báo trước, thậm chí cả chuyện cô và Lục Dã mãi đến tận ba năm sau cô mới nói ra, vậy mà Qúy Hiểu Thích cũng không hề trách cứ gì cô…Mạnh Vân nằm xuống cạnh Qúy Hiểu Thích, cô xốc chăn lên chui vào trong, sau đó cũng thử tự đặt bản thân mình vào vị trí của cô ấy.“Trước kia tớ theo đuổi Ngụy Tống Từ, nói thật thì cũng không khó khăn như cậu. Mỗi sáng đi học mua đồ ăn đều là tiện đường, thật ra tớ cũng muốn ăn, tan học thì đến tòa bên cạnh tìm anh ấy, thỉnh thoảng lại tặng đồ cho anh ấy, mà cũng vì ở gần nên tớ mới có thể theo đuổi lâu như thế được. Còn nếu ở xa thì tớ đã từ bỏ lâu rồi, bởi vì cái gì cũng sẽ không làm được.”Qúy Hiểu Thích quay đầu, nghiêm túc nhìn cô.“Cậu với… Qúy Trì? Là Qúy Trì sao?” (1)(1) Mình cũng không biết nên để 季迟 sao nữa =)) mình không biết đấy là tên trong game hay bà ý gọi có ý gì nữa, nhưng cảnh báo nam phụ không tên nha mọi ng ????“Đúng vậy, tớ hay gọi là cánh gà.”Mạnh Vân nghe thấy biệt danh thì hơi buồn cười, “Cậu với Qúy Trì cũng không ở xa mà, cùng thành phố còn gì, nhưng lại không phải cùng ngành. Cậu nói là công việc của anh ta không cố định giờ giấc, địa điểm cũng không cố định, thường xuyên phải tăng ca. Nếu cậu chạy theo anh ta thì vừa không hợp với khí chất của cậu, mà cũng rất khó nữa.”“Cho nên tớ cảm thấy… vẫn nên làm theo ý mình thì hơn?”Hai người đều không có kinh nghiệm yêu đương nên phải bàn bạc kĩ lưỡng còn hơn cả Gia Cát Lượng.Cả hai nói chuyện một lúc để Qúy Hiểu Thích có lại động lực, suy nghĩ một chút chuẩn bị chủ động tấn công lần nữa.Mà bạn tốt đã giúp cô giải quyết chuyện phiền não rồi nên Qúy Hiểu Thích cũng muốn quan tâm đến chuyện của Mạnh Vân một chút.“Cậu với Lục Dã có tiến triển không?”Mạnh Vân biết kiểu gì cô cũng sẽ hỏi đến chuyện này, chỉ là cô chưa biết phải trả lời sao nên do dự một lúc.“Mau nói đi.”Nghe giọng của Qúy Hiểu Thích đầy tò mò thì cô có chút ngượng ngùng, vội vã lấy chăn che mặt lại, giọng lí nhí: “Nếu tớ nói là tớ cũng hơi thích Lục Dã thì cậu có thấy kì cục không?”Bọn họ đều quen Lục Dã nhiều năm rồi, từ lúc biết Ngụy Tống Từ thì cũng là biết đến Lục Dã, nhưng cô luôn theo đuổi Ngụy Tống Từ, sau khi biết chuyện theo đuổi không còn hi vọng thì lại nói yêu Lục dã, có phải hơi…Mạnh Vân còn tự nhận thấy bản thân mình có chút kì cục.Qúy Hiểu Thích hơi tức giận, hung dữ gõ đầu cô một cái, “Cậu nói xem cậu bị ngốc sao? Chẳng nhẽ cậu muốn theo đuổi Ngụy Tống Từ cả đời à? Thích anh ta rồi thì không thể thích người khác à? Kì cục? Tớ thấy cậu đúng là rất kì cục, Lục Dã điều kiện đầy đủ ở ngay trước mặt mà còn do dự! Đừng nói là bạn cùng phòng của Ngụy Tống Từ! Chỉ cần hai người chưa kết hôn chưa có đối tượng yêu đương thì ngay cả bố của anh ta cũng được!”“…”…Ở trước mặt Qúy Hiểu Thích cô sẽ không ngại nói ra quan điểm của mình, nhưng Lục Dã thì lại khác, đứng trước mặt anh, cái gì cũng không nói nổi.Lục Dã không biết Mạnh Vân đang nghĩ gì, anh nghĩ từ sau khi Mạnh Vân về nước lúc nào cũng bận rộn, lúc hai người đi với nhau toàn là đi ăn cơm, vẫn bị thiếu một chút lãng mạn. Thế nên anh đã đặt hai vé đi ‘Mật thất thoát hiểm’ sau đó dụ dỗ Mạnh Vân đi chơi.“Chỗ này mới khai trương không lâu nhưng mọi người khen nhiều lắm nha, thế nào, lãng mạn lắm phải không?” (Lãng mãn quá mà =))Mạnh Vân muốn xỉu ngay tại chỗ.Nói thật từ trước đến giờ cô chưa bao giờ vào mật thất thoát hiểm cả, ở nước ngoài cũng không có mấy cái này, nhưng có một lần hồi học đại học mọi người có