Qúy Hiểu Thích còn tưởng sẽ phải ngồi chờ cả đêm, ai ngờ mới nói vài câu thì Qúy Trì đã được y tá chuyển vào phòng bệnh bình thường.“Chỉ là gãy xương thôi, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể đi lại bình thường, người nhà không cần quá lo lắng.”Mạnh Vân vội vàng cảm ơn bác sĩ sau đó cô vỗ vỗ vai Qúy Hiểu Thích.Qúy Hiểu Thích ngồi trong phòng bệnh được một lúc, “Vân Vân cậu về trước đi, tớ ở đây trông anh ấy, nếu không anh ấy tỉnh lại thì cũng khó giải thích…”Sau đó cô lại nghĩ nghĩ, cảm thấy thế nào cũng không yên tâm được, “Muộn quá rồi, nếu không thì cậu…”Mà giờ này đi tàu điện ngầm cũng chưa chắc đã an toàn.Qúy Hiểu Thích do dự một chút, cô đứng dậy cầm áo khoác, “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”Mạnh Vân nở nụ cười, “Cậu nghĩ mình là con trai hay gì? Không cần đâu, tớ tự về được mà.”“Không được.” Qúy Hiểu Thích kéo cô lại, “Muộn thế này đi một mình nguy hiểm lắm, hay cậu ở lại đây đi, sáng sớm mai đi cũng được.”Nói xong cô quay ra hỏi y tá còn phòng bệnh trống không để hai bọn họ ngủ lại một đêm.Mà đằng sau có lại Lục Dã âm thầm dặn dò, không có cũng phải có.Y tá vội vàng sắp xếp cho hai người, nhưng không phải là phòng riêng mà là một phòng bệnh chung với khoa chỉnh hình, vừa lúc còn hai cái giường trống phía trong.Hôm sau Mạnh Vân còn phải đi làm, sáng sớm cô phải về nhà thay quần áo trước, lúc cô đi vẫn còn thấy Qúy Hiểu Thích cuộn tròn trên giường, nhìn đi nhìn lại cô lại thấy không yên tâm. Mà Mạnh Vân gọi mãi không được nên đành nói đại là Qúy Trì tỉnh rồi thì Qúy Hiểu Thích mới chịu bật dậy.Hơn 7 giờ rồi, đúng là Qúy Trì đã tỉnh, anh nhìn thấy Qúy Hiểu Thích đi về phía này thì nhíu mày, “Sao em vẫn còn ở đây?”Qúy Hiểu Thích: “…”Mạnh Vân muốn để cho hai người nói chuyện riêng nên lặng lẽ rời đi trước.Đúng lúc cô đi ra thì có một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, hình như là kiểm tra phòng.Đứng đầu là một bác sĩ lớn tuổi, tóc mai đã điểm bạc, tuy nhìn đã có tuổi nhưng khuôn mặt trông vô cùng rạng rỡ và khỏe khoắn. Ánh mắt ông ấy rất sắc sảo, chứng thực là người có kinh nghiệm nhiều năm.Mạnh Vân do dự một chút, cô quay lại gõ cửa phòng bệnh sau đó đi vào, “Có bác sĩ đến kiểm tra phòng thì phải.”Một lát sau liền có một nhóm bác sĩ đi đến.Bọn họ hỏi vài câu, sau đó bác sĩ lớn tuổi đứng đầu bỗng nhiên nhìn sang phía cô và Qúy Hiểu Thích, rồi lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Vân.Mạnh Vân: “???”Ông ấy đánh giá Mạnh Vân một chút, sau đó liền nở nụ cười, “Không có chuyện gì, người nhà có thể yên tâm nghỉ ngơi.”Thái độ của ông ấy nghe chừng rất vui vẻ, giọng điệu vừa hiền lành vừa dễ nghe khiến người khác nghe là có thể tin tưởng được.Chờ nhóm bác sĩ kiểm tra đi rồi, cô mới tạm biệt Qúy Hiểu Thích, xách túi đi về nhà thay quần áo.Nhưng thật ra sau đó Qúy Hiểu Thích đã đi hỏi y tá mang nước đến, “Vừa rồi bác sĩ tới kiểm tra phòng là bác sĩ phẫu thuật cho anh ấy sao?”Hôm qua tâm trạng của cô không tốt nên cũng chẳng để ý gì cả, mọi việc đều nhờ có Mạnh Vân lo liệu. Mãi đến sáng nay cô mới nhớ ra mình vẫn chưa cảm ơn bác sĩ, mà thậm chí còn không biết bác sĩ là người nào.Nhưng y tá kia lại trả lời, “Không phải, đó là viện trưởng Lục, cũng không hiểu sao hôm nay ông ấy lại nổi hứng đến kiểm tra phòng…”“Ông ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình sao?”“Không phải, ông ấy là chuyên gia của khoa thần kinh não bộ, chắc là ông ấy rảnh qua kiểm tra một chút thôi.”“…”Mà bên kia Mạnh Vân đang đi trên đường thì Lục Dã gọi cho cô.Cô nhìn đồng hồ rồi nghe máy, “Chưa đến giờ khám sao?”Lục Dã vừa rầu rĩ vừa cười một tiếng, “Anh đang ở trong wc, em đi làm chưa? Hay vẫn ở bệnh viện?”Thật ra anh đã biết, lúc Mạnh Vân đi ra khỏi bệnh viện thì đã có y tá báo lại với anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì kiểu gì cũng phải nghe được giọng cô thì anh mới yên tâm.Giọng của Mạnh Vân nhẹ nhàng, càng nghe càng cảm thấy tê dại, “Em đang chuẩn bị đến trường.”“Đêm qua mệt rồi, tan làm anh đến đón em.”Mạnh Vân nở nụ cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Được nha.”Đêm hôm qua Lục Dã cũng thức khuya, cô chưa ngủ anh cũng chưa ngủ. Thế nhưng sáng sớm đã nghe thấy giọng nói mềm mại như bông thế này, tất cả mệt mỏi của anh cũng không cánh mà bay.Đến giữa trưa anh còn nói đùa với bác sĩ bên cạnh vài câu.Bác sĩ ngồi bên cạnh là bạn của anh từ lúc mới vào làm việc ở đây, thế nên anh ta nhìn thoáng qua đã nhận ra, “Dạo này tâm trạng bác sĩ Lục không tệ nhỉ, thế để tôi đại diện hội còn FA hỏi cậu câu này, có tin vui à?”Lục Dã nhướng mày.“Hội FA các cậu chờ uống rượu mừng của tôi đi.”Bác sĩ kia ngạc nhiên, “Nhanh thế á?…”Lục Dã còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi vang lên, lấy điện thoại ra nhìn thấy tên người gọi thì anh vội vàng nghe máy.“Ông nội?”“Lục Dã, ông đã thấy cháu dâu rồi, bao giờ mày mới chịu đưa con bé về ra mắt hả?”“…”Bác sĩ Triệu làm việc cũng nhanh quá rồi…Lục Dã dở khóc dở cười, ông nội không phải đồng nghiệp của anh cho nên không thể nói bừa được. Nói như ban nãy không chừng ông lại tưởng thật thì hỏng.“Còn chưa xem bát tự mà.” (1)(1) Ý là xem tuổi hợp không với ngày lành tháng tốt đó.Thật ra trong lòng anh đã gấp đến mức muốn vác Mạnh Vân đi cục dân chính đăng kí kết hôn. Chỉ còn thêm một bước nữa là thành công mĩ mãn nhưng Lục Dã đã đợi nhiều năm, anh sớm đã không chờ nổi nữa rồi.Lục Dã sợ làm Mạnh Vân giận anh chuyện gì đó, tình cảm sẽ lạnh nhạt dần, sau đó…Bằng không nhân lúc còn kịp thì trói cô lại bên người mình luôn cho yên tâm.Nhưng cái anh sợ là… Mới yêu đương được mấy ngày, nếu anh đã cầu hôn luôn thì không chừng sẽ thành dọa cô.Cô nhát gan như thế, chắc chắn sẽ bị làm cho khó xử.Vẫn nên áp dụng chiến thuật chậm mà chắc vậy.Ông nội Lục cười ha hả, “Nhanh đi, ông già rồi, con của học trò của ông còn sinh con rồi đấy.”Lục Dã nở nụ cười, “Cháu biết rồi, ông có dọa đến cô ấy không đấy?”“Sao lại dọa được! Ông đóng giả bác sĩ kiểm tra phòng mà… Là cô bé tóc mái bằng phải không? Ông nhìn người chuẩn lắm, là cô bé tốt đấy, mày phải nhanh lên! Hành động khẩn trương lên, bộ dạng cũng phải trông đẹp trai, hiểu chưa!”“…”Ông nội Lục cũng có tuổi rồi, nhưng tính tình thì càng ngày càng nghiêm khắc, học trò ai cũng sợ ông.Hai ông cháu nói chuyện vài câu thì đến giờ Lục Dã phải về khám.Nhưng mà ông nội Lục lại thuận miệng hỏi một câu: “Lúc trước mày nhờ Tiểu Trương đi làm chuyện đó, có phải vì cô bé kia không? Ông chủ Trần bị mày dọa sợ gần chết đấy, ông ấy đến nhà muốn chào hỏi mấy lần nhưng lần nào cũng bị bố mày đuổi về.”Lục Dã nghĩ nghĩ một chút, “Vẫn phải nhờ ông rồi, hôm nào cháu sẽ mang quà về thăm ông.”“Không đưa cháu dâu về thì biến đi!”“…”Nhà Lục Dã ba đời làm nghề y =))Mọi người thường nói không bao giờ được đắc tội với bác sĩ, nhất là loại bác sĩ có bối cảnh thì càng không thể đắc tội. Bởi vì không chừng một ngày nào đó bọn họ sẽ phải đến cầu xin những người này.Mà nhà