Lục Dã đảo mắt nhìn anh một lượt, sau đó cũng nở nụ cười.“Được, tôi chờ điện thoại của cậu.”Ngụy Tống Từ cũng không nói thêm gì nữa.Anh là đại diện cho những sinh viên ưu tú đã ra trường, lát nữa sẽ phải lên sân khấu phát biểu nên chỉ nói chuyện với Lục Dã được mấy câu thì phải đi hỗ trợ các giảng viên khác.Lục Dã đi dạo xung quanh một vòng, tính tình của anh tốt như thế, lại còn đẹp trai, vậy nên ở đại học có không ít người biết nhà anh có bối cảnh. Bởi vậy mà anh đi tới đâu cũng có người đến gần chào hỏi.Nhưng chỉ nói được vài câu thì ai cũng phải chú ý đến cái áo độc đáo của Lục Dã.Thật ra ở trong khoa y rất nhiều người biết đến Mạnh Vân, nguyên nhân là vì có một lần Mạnh Vân từng đi theo Ngụy Tống Từ đến nghe giảng một tiết học, đến khi hết tiết, lúc cô đứng dậy thì quai cặp vướng vào cạnh ghế, kéo một cái, toàn bộ dãy ghế đằng sau đều đổ ngổn ngang.Ầm!Một tiếng động lớn vang lên, tất cả 120 người trong phòng đều quay lại nhìn cô.Khi đó mặt Mạnh Vân đỏ bừng cả lên.Ngoại hình của cô cũng được gọi là ưa nhìn, sau đó người nổi tiếng của khoa y Lục Dã lại chạy nhanh như bay từ cửa phòng học đến giúp cô xếp lại đống hỗn độn… Từ lúc đó tên của Mạnh Vân liền truyền đi khắp cả khoa.Mọi người còn tưởng là Lục Dã theo đuổi cô, mãi một thời gian sau mới biết hóa ra là Mạnh Vân đang cuồng nhiệt theo đuổi học bá lạnh lùng Ngụy Tống Từ.…“Lục Dã, tên bạn gái cậu hình như có chút quen quen…”Những người qua đường còn phải xúm lại xem rốt cuộc “Mạnh Vân” này là thần thánh phương nào mà có thể khiến soái ca Lục Dã đây phải tuyên bố đánh dấu chủ quyền như thế này.Tuy là hôm nay đồ Cảnh Lị miệng rộng không đến, nhưng những người theo đuổi Lục Dã từ hồi xưa cũng không hề ít, vậy nên bọn họ đều nhớ ra.“Mạnh Vân có phải người theo đuổi đầu ba trăm không? Ôi…”Dường như nhiều người khó có thể tin được, nói xong lại quay lên nhìn sắc mặt của Lục Dã.Mà vẻ mặt của Lục Dã vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn bọn họ.Mãi cho đến khi có người hỏi thì anh mới tủm tỉm cười nói: “Là định mệnh thôi mà.”Lời nói ra lại không hề có ý biện giải.Bao nhiêu người nghe xong thì liền bật cười.“Bác sĩ Lục, chúc mừng cậu tìm được tình yêu của đời rồi nhá! Nếu ngày trước cậu theo đuổi người ta thì có phải bây giờ đã cắp nách hai đứa rồi không!”Nha sĩ như bọn họ cũng là bác sĩ bình thường thôi, đều không học 4 năm rồi ra trường như các khoa khác. Đến khi tốt nghiệp thì cũng đều già cả rồi, có người còn có giấy chứng nhận kết hôn trước cả bằng tốt nghiệp nữa.Mà bây giờ đa phần cũng đã kết hôn cả rồi.Nếu như khi đó anh tốt nghiệp sớm hơn, sau khi ra trường liền yêu đương thì không chừng bây giờ có con thật.Lục Dã bị hỏi thăm nhiều như vậy anh cũng không tức giận, ai hỏi cũng vẫn chỉ đáp hai câu quen thuộc.“Là định mệnh, là định mệnh thôi.”Nhưng khác với Lục Dã, Mạnh Vân vốn là người có da mặt mỏng.Khoa y với khoa sư phạm mầm non cách nhau rất xa, một khoa ở phía đông, một khoa ở phía tây. Nếu muốn sang bên kia thì phải đi xe bus tầm 20 phút mới đến nơi, bởi vậy nên ngày thường hai bên cũng không qua lại nhiều.Hồi ấy Mạnh Vân theo đuổi Ngụy Tống Từ cuồng nhiệt đến nỗi tin tức lan khắp trường, tin lan ra một, xong một lại lan ra một trăm, không ai là không biết.Hơn nữa sau khi cô đi du học thì Lục Dã chạy đến khoa bên này hỏi loạn lên, càng làm cho mọi người tin là Ngụy Tống Từ nhờ bạn cùng phòng hỏi giúp.Bạn học cũ nhìn thấy Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích thì liền kéo hai người lại, nói được vài câu thì bắt đầu chuyển chủ đề sang Ngụy Tống Từ.“Ôi, cái tên Ngụy Tống Từ đó, tất cả là tại anh ta nên Vân Vân của chúng ta mới phải chạy ra nước ngoài… Bạn gái của Lục Dã? Là cái người đẹp trai bạn cùng phòng với Ngụy Tống Từ sao? Hai người sao lại… Ôi nhưng thế còn hơn, bằng không chắc Tiểu Thất sẽ tức chết mất!”Lúc trước nói về chuyện Mạnh Vân đi du học thì Qúy Hiểu Thích cũng đã tức giận nói nhất quyết không độ trời chung với Ngụy Tống Từ rồi.Mạnh Vân bị trêu chọc vài câu thì mặt đã nóng đến mức có thể chiên trứng luôn cũng được, cô cúi thấp đầu không nói nên lời.Cũng may có Qúy Hiểu Thích nói đỡ giúp cô, “Đừng nói chuyện ngày xưa nữa, mấy năm rồi mà cậu nói như vậy, làm như Vân Vân của chúng ta nhớ nhung anh ta mãi không quên ấy. Cậu ấy đã sớm quên Ngụy Tống Từ rồi!”Bạn học kia nghe vậy thì có chút ngại ngùng nên liền vỗ vỗ vai Mạnh Vân chuyển chủ đề.Mạnh Vân cũng hiểu cô ấy không có ác ý, cũng nhiều năm không gặp nên mọi người cũng chỉ muốn ôn lại chuyện cũ mà thôi…Tất cả là tại Lục Dã!Nếu anh không bắt cô mặc bộ đồ đôi xấu hổ này thì đâu đến nỗi bị hỏi nhiều như vậy!Mạnh Vân hậm hực mở điện thoại, cô tức giận bấm bấm một đống tin nhắn gửi cho Lục Dã.Mà ở bên kia Lục Dã đã nhận được tin nhắn WeChat của cô: “Khi nào về em sẽ ném cái áo này đi!”Bỗng dưng anh lại liên tưởng đến biểu cảm tức giận đáng yêu của Mạnh Vân, sau đó lại tủm tỉm cười ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.“Ngốc quá.”Có lẽ Mạnh Vân sẽ không bao giờ hiểu được tâm lý bất an của anh. Tuy là đã mặc đồ đôi nhưng khi quay về nơi này, anh không thể nào yên tâm nổi. Anh sợ sẽ lại dẫm vào vết xe đổ mấy năm trước.Lục Dã sợ thua. Nếu như mất đi Mạnh Vân, làm sao anh chịu nổi cơ chứ.Nhìn qua trông anh vô cùng vui vẻ, mãn nguyện nhưng thực chất chưa bao giờ anh dám thả lỏng.Nếu làm như vậy có thể tiếp tục là người đứng bên cạnh Mạnh Vân…Thì hèn mọn một chút cũng chẳng sao.…Tuy lễ kỉ niệm thành lập trường được tổ chức rất hoành tráng, nhưng đối với những sinh viên về trường mà nói thì tụ