Mạnh Vân đã sớm quen với mấy trò đùa này của Lục Dã những lúc lên cơn như thế này rồi.Cô đẩy ngực Lục Dã ra, “Còn nói đùa nữa thì anh xuống sàn ngủ đi.”Lục Dã cũng chỉ muốn đùa chút cho cô vui thôi chứ không có ý định gì cả.Anh cười cười, siết cánh tay lại, ôm chặt người trong lòng, “Cũng khuya rồi, ngủ thôi.”“Ừ… Ngủ ngon.”Lần tiếp theo mở mắt ra thì đã sang ngày mới.Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân tỉnh dậy mà đang nằm trong ngực đàn ông. Thực ra thì cũng không phải lần đầu tiên, ba năm trước cũng có một ngày như thế này. Chỉ là lúc đó cô sợ đến nỗi phát hoảng, cả người run run không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng mặc quần áo rồi chạy như bay khỏi khách sạn, sau đó ra nước ngoài biệt tăm biệt tích luôn.Lúc ấy giống như có người đuổi theo cô sát đít vậy.Đâu có nhàn nhã như ngày hôm nay đâu.Cô cảm nhận được hô hấp của Lục Dã đang gần ngay trong gang tấc, Mạnh Vân không nhịn được liền đỏ mặt, cô định lui ra đằng sau một chút nhưng lại hơi do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm không nhúc nhích.Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Dã. Từ góc độ này, làn da của anh lại đẹp kinh hồn, mềm mịn giống da con gái, khuôn môi cũng đẹp, mũi cao, lông mi vừa cong lại vừa dài…Tóm lại nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp.Mạnh Vân càng nghĩ càng thấy buồn cười, cô không nhịn được cong khóe môi cười thầm.“Em cười cái gì?”Mà không biết từ lúc nào Lục Dã đã tỉnh rồi, còn đang híp mắt nhìn cô.Mạnh Vân có hơi xấu hổ, cô quay đầu lại, “Xem anh còn không dậy nổi kìa, hôm nay không đi làm sao?”Lục Dã véo nhẹ vành tai của cô, “Hôm nay là thứ bảy.”“…”Mạnh Vân mới nghỉ được một tuần mà đã không nhớ rõ thứ ngày tháng nữa rồi.Nếu hôm nay là thứ bảy thì ngủ thêm một lúc cũng không thành vấn đề, chỉ là bị Lục Dã nhìn chằm chằm như vậy thì làm sao mà ngủ nổi, cô đẩy tay của anh ra, nhẹ nhàng nói: “Em dậy đây, anh ngủ thêm đi.”Lục Dã cười một tiếng, sau đó cũng tung chăn dậy theo, “Dậy thôi, anh đưa em đi ăn sáng.”“…”“Lát ăn xong chúng ta tiện đường đi mua ít rau nhé, anh sẽ cho em nếm thử tay nghề của anh.”Lần trước Lục Dã đã từng biểu diễn tay nghề một lần rồi, nhưng Mạnh Vân không biết là anh vẫn còn biết nấu món khác nữa.Chỉ là cô đang ăn ở nhà người ta, ăn uống cũng hơi ngại, vẫn nên để cô vào bếp thì hơn.Hai người nói chuyện được mấy câu thì liền đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.Mấy hành động này nhìn có khác gì vợ chồng bình thường đâu.Mạnh Vân càng nghĩ trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.Nhưng hôm qua cô bị tát hơi mạnh tay, hôm nay lúc rửa mặt nhìn vào gương mới thấy được hai bên má đã sưng lên, mà lại còn hai bên sưng to sưng nhỏ không đều nhau.Mạnh Vân sợ Lục Dã nhìn thấy sẽ lại tự trách nên liền rón rén đi ra phòng khách, mở túi của mình lấy thuốc, lén lút bôi, chờ nó đỡ sưng thì nhìn sẽ không nghiêm trọng như bây giờ nữa.Chỉ là bôi xong trên má lại hiện lên một mảng hồng hồng, càng nhìn càng thấy đáng sợ…Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng ủ rũ vẫn không lau đi.Ai mà biết được Lục Dã vẫn còn đang dựa vào tường phòng tắm, kiên nhẫn đứng đợi cô.“Ăn cái gì mà…” Mà lời còn chưa dứt thì cô đã thấy Lục Dã nhìn chằm chằm, sau đó ánh mắt liền lạnh đi.Mạnh Vân rụt rè liếc anh một cái, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh, “Ăn bánh bao nhỏ đó.”Nói xong cô lại nghĩ nghĩ một chút, “Chỉ là bôi ít thuốc thôi, anh còn như vậy em sẽ giận đấy. Lục Dã ngốc nghếch đâu? Anh trốn đâu rồi? Mau trả người lại cho em!”Lục Dã đành thở dài, cũng không nói thêm nữa, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu cô.“Thay quần áo đi.”Nhưng Mạnh Vân biết chắc chắn Lục Dã sẽ không để chuyện này cho qua dễ dàng như vậy. Cô có nghe thấy Lục Dã đang nói chuyện điện thoại trong xe, tuy là nói chung chung nhưng cô cũng đoán đại khái được anh muốn làm gì.Lại nghĩ đến chuyện của Trần Hi lúc trước, Mạnh Vân mím môi, “Lục Dã, anh đừng…”Cô không muốn Lục Dã phải phí tâm phí sức vì cô như vậy. Bởi vì cô chỉ có thể dùng hết sức yêu anh, chuyện cô có thể làm cho anh quá ít.Như vậy vốn dĩ đã không công bằng.Mạnh Vân sợ rằng khi một bên nỗ lực, một bên lại không thể đáp trả lại sự nỗ lực ấy với cái giá tương ứng thì cán cân trong tình yêu sẽ nghiêng hẳn về một bên, tình cảm này sẽ hoàn toàn bị sụp đổ. Không phải cô đang khinh thường bản thân mình, mà là năng lực của cô có hạn.Mà nếu lợi dụng tình yêu để làm những chuyện như vậy thì đây càng không phải tình yêu thật sự.Lục Dã dường như biết cô muốn nói gì.Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói suy nghĩ của mình cho cô gái nhỏ.“Mạnh Vân, có thể làm chuyện gì đó vì em thì đó là niềm hạnh phúc của anh, em có hiểu không? Nghĩ đến việc được làm gì đó cho em, anh chỉ cảm thấy vô cùng vô cùng may mắn, bởi vì anh còn có tư cách…”Anh cầm tay của Mạnh Vân.“Em đừng cảm thấy áp lực, bảo vệ em là nhiệm vụ của anh mà.”Mà sau đó mọi chuyện như thế nào, cô cũng không biết.Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân nghỉ hè dưới thân phận là một giáo viên, thậm chí cô còn cảm thấy hào hứng hơn những năm nghỉ hè hồi học đại học, phải nhân lúc được nghỉ hè mà lên kế hoạch đi du lịch mới được.Nhưng khi nhớ ra mình vẫn còn nợ tiền của mẹ nuôi, còn phải trả tiền nhà thì Mạnh Vân lại mất hết động lực, chỉ còn cách mỗi ngày ở nhà chăm chỉ đọc sách, nghiên cứu những món ăn mới trên TV thôi.Lục Dã lại không có ở nhà, cô cũng chẳng có ai để nói chuyện, kì nghỉ hè này bỗng dưng lại trở nên vô cùng nhàm chán.Chưa kể đến dạo này Qúy Hiểu Thích lại bận hơn