Tuy là mới về nước được mấy hôm đã gặp phải Lục Dã nhưng Mạnh Vân vẫn phải tiếp tục xử lý công việc của mình.Ngành sư phạm mầm non vốn là chuyên ngành vô cùng phổ biến, hơn nữa trường đại học cô từng học rất nổi tiếng, ngoài ra cô còn từng ra nước ngoài để nghiên cứu thêm về tâm lý của trẻ nhỏ. Vậy nên khi cô đi nộp hồ sơ xin việc, chẳng mấy chốc đã có vài trường mẫu giáo liên lạc với cô.Hiện nay nếu xin vào các trường mầm non công lập thì sẽ có vị trí tương đối ổn định, nhưng Mạnh Vân lại đang cân nhắc một số trường tư hơn.Cô sống tự lập nên cần một khoản lương kha khá một chút, với cả cô cũng cần phải trả lại tiền cho dì, nhà của dì vốn không khá giả gì, tiền đi du học hai năm cô cũng nên trả lại cho dì ấy rồi.Cô nói chuyện cân nhắc hai trường mẫu giáo tư thục với Qúy Hiểu Thích sau đó quyết định luôn.Thứ năm này cô có thể đi làm rồi.Dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của cô từ khi về nước, tâm trạng cô cực kì vui vẻ. Nhưng tự dưng nghĩ tới thứ tư phải đi gặp Lục Dã thì tâm tình lại đi quả bóng bị chọc một cái, bay hơi rồi xẹp xuống.Lục Dã đương nhiên không thể biết được tâm trạng của Mạnh Vân, tuy khi đi làm sẽ mặc áo blouse trắng nhưng anh vẫn tỉ mỉ lựa quần áo bên trong, nhìn lên trên là có thể thấy cổ áo lộ ra khỏi áo blouse trắng.“Bác sĩ Lục! Tối nay đi ăn không?”Ở bệnh viên Lục Dã rất có duyên với những cô gái trẻ, chỉ cần lúc nào rảnh rỗi thì sẽ có một cô y tá xinh đẹp đến nói chuyện với anh.Tâm tình anh đang tốt, liền quay ra cười đáp: “Hôm nay thì không được rồi”Y tá bên cạnh thất vọng, “Bác sĩ Lục có việc bận sao?”Lục Dã cong môi, xoay người nhẹ giọng đáp: “Hôm nay tôi đi theo đuổi bạn gái.”Mạnh Vân ngàn vạn lần cũng không nghĩ rằng vừa đến thang máy đã gặp Lục Dã.Cô đứng gần cửa thang máy, cửa vừa mở ra đã thấy Lục Dã đang nói chuyện với y tá kia.Mạnh Vân ngạc nhiên một chút, “…Bác sĩ Lục, chào anh”Lục Dã liếc mắt một cái đã thấy cô, vui ra mặt, nhưng không nói gì, chỉ chờ Mạnh Vân đi vào trong thang máy mới đến đứng cạnh cô, nói với y tá đó.“Đây là bạn gái tương lai của tôi.”Mạnh Vân: “…”Thang máy đông như vậy, bên trong thì toàn người lỗ tai dài, chắc chắn ai cũng nghe thấy câu vừa rồi của Lục Dã.Mặt cô giống như sắp bốc cháy, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống luôn ngay tại đây.Y tá kia cũng không chú ý tới Mạnh Vân, bĩu mỗi nói, “Bác sĩ Lục, anh đừng đùa nha”Lục Dã cũng chỉ nhún vai không trả lời.May mà thang máy đã lên đến tầng chín, Lục Dã đi theo Mạnh Vân ra ngoài, không nhanh không chậm đến bên cạnh cô, cười tủm tỉm nói.“Hôm nay đến sớm vậy là muốn nhìn thấy anh sao?”“Mấy hôm nay răng có đau không?”“Tìm việc thế nào rồi?”“…”Mạnh Vân bị làm phiền đến mức không chịu nổi, cuối cùng dừng bước quay sang phía Lục Dã nói: “Lục Dã anh muốn làm gì!”Tiếng cô nghe rất mềm mại, tựa như ai cũng có thể bắt nạt được cô, âm cuối nhỏ nhẹ đến mức yếu đuối và vô hại.Mà giọng nói dường như chạm đến tim Lục Dã, trái tim liền tan chảy, nên cũng không đùa cô nữa, nhẹ giọng nói, “Anh còn chuyện nữa muốn hỏi, hỏi xong anh sẽ không nói nữa.”Dù sao thì cũng chỉ còn vài bước nữa là đến phòng khám.Mạnh Vân nghiêm túc hỏi lại, “Chuyện gì?”“Tối hôm nay có thể đi ăn cơm không? Lần trước tâm trạng em không tốt, có nhiều chuyện anh vẫn chưa kịp nói.” Lục Dã nói nghiêm túc từng câu từng chữ “Lần này sẽ không ăn lẩu, chắc chắn.”Mặt Mạnh Vân lúc này đã giống như cái meme “Khí thành cá nóc” (1)(1) Là cái meme này =)))Cô thật sự chưa thấy ai như Lục DãCô thật sự chưa thấy ai như Lục Dã.Hồi đại học cô có nói chuyện qua, nhưng lúc đó tâm tư của cô đều đặt trên người Ngụy Tống Từ nên cô chỉ biết sơ qua về Lục Dã thôi, nhưng không hề biết Lục Dã còn mặt này nữa!Nhưng nơi này là bệnh viện, Mạnh Vân cũng không thể to tiếng nên chỉ có thể thấp giọng.“Không đi”Lục Dã thở dài “Vậy lần sau mời em đi cơm. Hôm nay có muốn anh nhẹ chút không?”“…”Trước khi vào phòng khám thì là con người mặt dày vô sỉ, nhưng đến khi Mạnh Vân nằm lên giường trị liệu, nhìn thấy Lục Dã đeo khẩu trang thì lại trở thành “bác sĩ Lục” nghiêm túc cẩn thận.Bởi vì không biết trám răng như thế nào nên càng nhắm mắt thì càng thấy sợ.Dù thấy những dụng cụ như mũi khoan nhưng Mạnh Vân vẫn cố mở mắt nhìn động tác của Lục Dã.Động tác của Lục Dã rất thuần thục, tỉ mỉ, lúc lấy thuốc khỏi răng của cô vô cùng nghiêm túc.Mạnh Vân thì sợ muốn chết, nhưng nhìn đến ánh mắt của Lục Dã, thoáng cái hình như không còn thấy sợ nữa.Lần này đến khám chỉ là thay thuốc, cho nên chưa đến nửa tiếng cô đã nghe thấy Lục Dã nói “Xong rồi.”Cô ôm má từ từ ngồi dậy.Lục Dã cởi găng tay ném sang bên cạnh, xoay người sang chỗ khác viết bệnh án cho cô, “Vẫn như lần trước, ba ngày đầu uống thuốc kháng viêm, nếu đau không chịu được thì lại uống thuốc giảm đau… Thứ tư tuần sau lại đến khám.”Giọng anh rất kiên nhẫn, không lưu manh như trước.Mạnh Vân cũng nghiêm túc gật đầu, “Vâng, cảm ơn bác sĩ Lục”Lục Dã chờ Mạnh Vân đi nộp tiền khám rồi mơi đưa sổ khám bệnh cho cô, “Anh đưa em về?”Mạnh Vân hoảng sợ, vội vàng xua tay, “Không cần đâu! Nhà em rất gần!”Phải nói là rất gần, hôm qua cô đã dọn tới nhà mới, ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện chỉ mất 20 phút mà thồi.Lục Dã cũng hơi mệt mỏi, không còn thời gian để nói chuyện vì đằng sau đã có người khám đang chờ.Anh mím