Chỉ là chuyện này không tiện nói cho lắm.Mạnh Vân suy nghĩ một lúc, cô với Lục Dã yêu nhau còn chưa được nửa năm, nếu chưa gì đã tính đến chuyện về ra mắt gia đình thì có vẻ quá vội vàng rồi.Nhưng Từ Cầm lại sợ cô đổi ý, thế nên bà còn gọi điện hai lần, lần nào nói cũng có ý “Không đưa về ra mắt bố mẹ, nhỡ con bị lừa thì phải làm sao.”Lục Dã cũng nhận ra Mạnh Vân đang có tâm sự.Anh không biết cô đang vướng mắc chuyện gì nên liền bày đủ trò để dụ dỗ Mạnh Vân nói ra.Mạnh Vân nhấp môi chuyển chủ đề, “Hôm qua người ta giao hàng cho anh đấy, em để ở cạnh sô pha, anh thấy chưa?”Lục Dã vô cùng bất mãn, hỏi chuyện gì cô cũng ngậm miệng như cái vỏ sò, không chịu nói gì cả.Anh bất lực véo má Mạnh Vân mấy cái, chỉ đành đi ra bóc bưu phẩm của mình, vừa bóc vừa thở phì phò.“Đây là cái gì…”Nhưng vừa bóc xong thì Lục Dã liền ngưng lại, không nói tiếp nữa.Mạnh Vân thấy anh đang nói dở thì tò mò, cô xỏ dép lê đi qua, “Làm sao vậy?”Vẻ mặt của Lục Dã lại có phần bối rối.Mạnh Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bên trong là một hộp chocolate, mà bên cạnh còn có một hộp nhỏ, là một cái kẹp cà vạt.Bây giờ Lục Dã bỏ ra cũng không được mà cầm cũng không xong, anh bối rối khóc không ra nước mắt nhìn Mạnh Vân, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, sau đó lại bỏ cái kẹp cà vạt sang một bên, “Lát nữa anh sẽ tìm chuyển phát giao lại cho người ta…”Trong lòng Mạnh Vân bỗng dưng lại thấy khó chịu.Chocolate…À đúng rồi, sắp tới là Thất Tịch mà.Trong lòng cô lại có chút hụt hẫng, nhưng vẫn cố gượng nở một nụ cười, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ.“Bác sĩ Lục của chúng ta cũng có sức hút quá nhỉ.”Lục Dã bắt đầu ngửi thấy mùi giấm từ lời nói của Mạnh Vân, đàn ông con trai bọn họ yêu đương cũng có phải sắt thép gì đâu, bọn họ cũng biết lắng nghe từng câu từng chữ của bạn gái đấy chứ.Mà cũng chính vì để ý.Trong lòng Lục Dã như đang nở hoa, anh tùy tiện dẹp hộp quà kia sang một bên, duỗi tay kéo Mạnh Vân lại, ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.“Anh không có sức hút đến thế đâu, còn chưa đủ để tiểu bảo bối ghen mà.”Mạnh Vân không thèm đáp lại, trong lòng chỉ “Hừ” nhẹ một tiếng.Không biết xấu hổ.Tự mãn cái rắm.Tất cả đàn ông đều là đại móng heo.**Đại móng heo: Thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.Lục Dã nhìn vẻ mặt là biết cô đang nghĩ cái gì.Hồi học đại học, trong câu lạc bộ của Lục Dã có một đàn anh suốt ngày đều than rằng con gái quá phiền phức, hỏi cái gì bạn gái cũng không chịu nói, nhưng mình có bạn thân khác giới mà để cô ấy thấy có mùi thì liền giống như ăn phải cái gì đó, lập tức nhảy dựng lên như phát nổ.“Tìm bạn gái phải tìm cô nào rộng lượng mới là tốt!”Lúc ấy Lục Dã liền không đồng ý với quan điểm của anh ấy.Nam nữ yêu nhau đương nhiên hai người đều có bạn bè của họ, ai cũng muốn hai bên đều hòa thuận vui vẻ, đây mới đúng là yêu đương chứ.Chỉ là Mạnh Vân da mặt mỏng lại có thể nói ra lời nói đẫm mùi giấm chua thì anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi.Lục Dã mỉm cười, anh cúi người hôn lên môi cô, còn mơ hồ nói: “Bảo bối…”Mạnh Vân muốn đẩy ra nhưng lại bị anh giữ tay, sau đó bị bàn tay của anh bao trọn lấy.Mạnh Vân chỉ đành để anh tùy ý hôn mình.Mãi đến lúc hai má cô đã đỏ bừng thì Lục Dã mới miễn cưỡng buông ra.Mạnh Vân rủ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Là ai tặng vậy…”Rốt cuộc lời này cũng có thể nói ra.Trong mắt của Lục Dã chỉ toàn ý cười, càng thêm mê hoặc lòng người.Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Là Việt Lan… Em đừng giận, anh biết cô ấy nghĩ gì, lát nữa anh sẽ gửi trả lại.”“Anh biết?”Lục Dã gật đầu, “Trước kia trong nhà có nói qua, anh không thân với Việt Lan nhưng dù sao người lớn hai bên cũng quen biết đã lâu. Chỉ là anh nhất quyết từ chối.”Anh nở nụ cười, “Nếu không phải em đã quay về thì chỉ sợ là hai năm nữa anh sẽ bị ép cưới thật đấy.”Nhà Lục Dã khá thoải mái, từ ông bà đến cha mẹ đều sẽ không can thiệp vào chuyện của anh. Vậy nên lúc nhà Việt Lan giới thiệu với nhà bọn họ, Lục viện trưởng cũng chỉ nói qua với anh, nói vài câu, cười vài câu xong thôi.Chính Lục Dã cũng không nghĩ bản thân mình còn có cơ hội gặp lại Mạnh Vân.Sau khi Mạnh Vân rời đi, anh gần như phát điên, mà phát điên xong thì cũng chỉ đành lặng lẽ để mọi chuyện lắng xuống, có lẽ hai người không có duyên phận. Thậm chí cô đi mấy năm nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ đến việc yêu đương.Nào ngờ anh còn có thể đợi được tới khi Mạnh Vân trở về, mà còn là tự cô tìm đến anh.Mọi người nói cái gì mà Lục Dã không nhận ra ý tứ của Việt Lan. Lục Dã không phải đồ ngốc, cũng không phải tra nam cố ý giả ngu. Thực ra anh đã sớm hiểu ý của Việt Lan, mà cũng vì biết cô ấy có ý này nên ngay từ đầu Lục Dã đã vạch rõ ranh giới giữa hai người.Cho dù không phải Mạnh Vân… Nếu thật sự không phải Mạnh Vân thì sau này không biết tương lai là ai, nhưng anh cũng sẽ không chọn Việt Lan.Không biết Việt Lan nghĩ gì mà biết anh có Mạnh Vân nhưng vẫn gửi quà đến đây, cứ cho là muốn cảm ơn chuyện của anh trai cô ấy thì cũng nên gửi cho bố anh mới đúng chứ…Lục Dã biết, anh cũng nhìn thấu tâm tư Việt Lan, chỉ là anh không muốn nói sau lưng người mà thôi.Nhưng chuyện quan trọng nhất là không thể để bạn gái mình hiểu lầm được.Lục Dã vừa dụ dỗ, vừa dẫn dắt để chuyển chủ đề sang chuyện khác, “… Vậy, để mau mau đánh dấu chủ quyền lên bác sĩ Lục đẹp trai mê người thì cô giáo Mạnh có muốn về nhà anh ăn một bữa cơm không?”Được lắm, Mạnh Vân đang vướng mắc chuyện này thì Lục Dã lại nói trước rồi.Cô không