- Tôi chỉ cần chị hứa như vậy thôi có được không?
- An Lạc khi nãy chị chỉ lỡ miệng em đừng nghĩ bậy, bây giờ chị đã có người trong lòng ban nãy chỉ là…
- Dinh An tôi biết chị vẫn còn lưu luyến anh ấy, tôi không trách chị ngay từ đầu tôi đã xen ngang vào tình cảm của hai người.
Có trách vẫn là trách tôi mới phải.
- Lạc hôm nay em nói chuyện này với chị không phải em mang thai rồi chứ?
- Ừm tôi mang thai rồi, tôi có con rồi
- Em điên sao, bệnh tình của em bây giờ mang thai sức khoẻ của em sẽ không trụ nổi.
- Bé con không có tội tôi không bỏ nó được, tôi sẽ trụ đến khi sinh nó ra an toàn.
- cô vừa nói vừa xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Nghe tiếng bước chân An Lạc lau nước mắt để Dịch Thừa Dương không phát hiện mặt liền tươi cười
- Ông xã em có tin tốt muốn cho anh biết, em mang thai rồi anh xem em khi nãy em đã kiểm tra còn thử qua que thử thai - An Lạc tươi cười đưa que thử thai hai vạch đỏ chói trước mặt Dịch Thừa Dương.
Dịch Thừa Dương vừa vui vừa lo, vui vì anh cuối cùng đã được lên chứ ba còn lo là vì việc mang thai có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô và việc điều trị bệnh.
- Bà xã, bây giờ em đã có bảo bối đi lại hay ăn uống cũng phải cẩn thận hơn có biết không?
- Ừm em hiểu rồi
- Hay anh kiu quản gia tới chăm sóc cho em phòng khi anh không có ở đây?
- Không cần đâu em đâu phải con nít, em có thể tự chăm sóc mình và con mà anh yên tâm.
Đang ôm bà xã trong lòng thì tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo vang lên
- Là ai vậy anh?
- Em tự nghe xem là ai - anh đưa điện thoại cho An Lạc ngay tên cũng không lưu
- Dịch tổng em xuống máy bay rồi mau kiu người của anh tới đón em hay muốn em đến thẳng bệnh viện gặp bảo bối nhà anh
- Tiểu Bạch cậu trở về Trung Quốc rồi sao?
- A..an Lạc là cậu sao? Phải mình trở về rồi, cậu mau mau nói người chồng thiếu