Hai người ở bên cạnh nhau, nhưng lại giống như ở cách xa nhau cả một vòng trái đất là cảm giác thế nào? Không gian trong chiếc xe bỗng trở lên ngột ngạt đến khó thở, một người thì chìm vào những suy tư của riêng mình, người còn lại thì cúi đầu lặng im đến thở còn phải đè nén, không dám kinh động tới người bên cạnh.1
Đổng Văn Văn suốt cả quãng đường luôn chờ đợi một câu nói của Âu Thời Phong, nhưng tới lúc này đây cô lại rất sợ một khi tất cả mọi việc trước kia đều phơi bày trước anh, lúc đó anh ấy sẽ cứ thế không còn muốn gặp lại cô nữa.
"Văn Văn chúng ta đã có rất nhiều thời gian bên nhau, tôi vẫn luôn mong chờ em sẽ mở lòng mình ra, nói hết tất thảy mọi chuyện của em cho tôi biết, nhưng em lại dùng cách này coi tôi giống như những người khác."
Hôm nay Văn Văn rất xinh đẹp, lúc bước lên sân khấu cô ấy giống như một đóa hoa dại kiêu ngạo, đem theo phần quyến rũ hoang dã khiến tim anh xao xuyến, không tự chủ được mà quyến luyến dán chặt vào.
Những bông hoa đẹp đến vô thực này, lại làm anh có cảm giác, bản thân mình chưa bao giờ thực sự nắm được cô ấy trong tay, anh luôn nghĩ mình thông minh, có đôi mắt tinh thường có thể nhìn thấu trái tim người khác, hóa ra ngay từ đầu đã bị người phụ nữ này giăng bẫy mà không hề hay biết gì.
"Ngoài việc không nói cho anh biết, em là đứa con gái bị Bạch Ngạn ruồng bỏ ra, mọi thứ đều là sự thật, em không có lời nào để biện minh cho hành động của mình, bởi chính em đã có lỗi với anh."
Đúng là bọn họ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng làm sao cô có thể nói ra tất cả những việc mình làm đều có mục đích, lúc đầu tìm cách tiếp cận anh trái tim mang theo nhiều tổn thương, chưa bao giờ nghĩ tới ngày sự thật được phơi bày bản thân lại cảm giác mất mát như vậy.
Nhưng đối với cô mẹ vẫn là trên hết, dù biết là bản thân đã đi quá xa nhất quyết không muốn quay lại.
Chỉ là không ngờ anh lại cứ như vậy muốn hủy hôn với Bạch Văn Linh, thì ra tất cả mọi việc Âu Thời Phong từng nói với cô đều là thật lòng, người cực đoan mưu mô chỉ có mình cô.
"Em làm tôi thực sự rất thất vọng."
Âu Thời Phong ánh mắt hiện lên tia kiên định, nhìn vào khoảng tĩnh lặng bên ngoài cửa kính xe, anh nói tối nay bảo vệ cô không phải là muốn tha thứ cho cô, mà anh chỉ muốn giữ lời hứa không để ai làm cô tổn thương của mình, nhưng đây là lần cuối cùng, từ giờ về sau anh sẽ không quan tâm cô nữa, bọn họ đi đến đây thôi, giống như hai người xa lạ, mọi kí ức trước kia coi như không tồn tại, chưa có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc, cứ như vậy đường ai lấy đi.
Chiếc xe cứ thế lạnh lùng hòa mình vào bóng đêm, giống như chủ nhân của nó từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Đổng Văn Văn lấy một lần, sự ấm áp ôn nhu đó của anh không thể giành cho mình cô được nữa rồi.
Biết trước là bọn họ sẽ chẳng có kết cục tốt, sớm muộn cũng phải rời xa, hai trái tim cùng hướng về một chỗ nhưng lại khiến cho đối phương nhầm tưởng bản thân chưa bao giờ thật lòng.
Đổng Văn Văn