Hóa ra nơi dành cho những tầng lớp thượng lưu là như thế này đây, vé vào cửa bằng cả một tháng lương làm việc.
Đổng Văn Văn đứng trước bảng giá dịch vụ, chờ đợi Âu Thời Phong đi mua vé đọc mà muốn trầm cảm.
Trên tay cầm theo hai tấm vé tới gần, Âu Thời Phong bóp nhẹ lên gương mặt đang nhăn nhó của Đổng Văn Văn hỏi: "Ai đã làm em không vui rồi?"
"Em tự nhiên thấy ghét người lắm tiền thôi." Cô nhìn ra những đôi nam nữ chẳng biết có phải vợ chồng hay không? Đang thân mật đi phía trước lên tiếng.
Vừa rồi người đàn ông lắm tiền này còn đòi đi cửa sau, nhưng bị cô cản lại, tiền đâu phải ngồi không là tự động hiện ra.
"Em có thù với người giàu à?" Âu Thời Phong tươi cười hỏi, sau đó ôm lấy bả vai Đổng Văn Văn đi vào bên trong.
"Lấy phòng riêng đi."
"Không em thích ở bên ngoài cơ."
"Ở bên ngoài đông người không tốt."
Đổng Văn Văn nhất quyết không nghe theo Âu Thời Phong, cô vừa rồi đi qua chỗ bể tắm bên ngoài thấy rất thoáng đãng dễ chịu, bên trong nhà phòng riêng kín mít ngột ngạt quay đi quay lại chỉ bốn bức tường, không như bên ngoài được thả hồn vào thiên nhiên, tận hưởng không khí trong lành.
"Thời Phong đi mà em muốn ở bên ngoài." Hai người đứng trước phòng thay đồ, chỉ vì vấn đề riêng hay chung mà nói suốt một hồi vẫn chưa xong, cuối cùng Đổng Văn Văn phải giở thủ đoạn dùng cách mềm mại lấy lòng.
"Em vào thay đồ đi." Âu Thời Phong bị nụ hôn của Đổng Văn Văn làm cho mềm lòng, nghe theo lời cô ra bên ngoài bể tắm ngoài trời cùng người khác chung một chỗ.
Đổng Văn Văn hí hửng đi vào phòng tắm, cầm lấy đồ mình đã chuẩn bị từ trước đem ra thay, nhìn qua người mình một lượt sau đó mới đi ra bên ngoài.
"Ai cho em mặc thế này, mau vào thay bộ khác." Trên người Đổng Văn Văn mặc mỗi bộ đồ đi biển hở hang, bên hông quấn một chiếc khăn mỏng kiểu gì lát nữa xuống tắm chẳng cởi ra, bên ngoài biết bao gã đàn ông kệch cỡm thân hình cô lại đẹp như vậy, anh không muốn những đôi mắt trần trụi kia cứ thế thèm thuồng nhìn vào người phụ nữ của mình.
"Em mang mỗi bộ này thôi, có sao đâu ai cũng mặc thế này mà." Cô mặc thế này là kín hơn người khác rồi, mấy người lượn đi lượn lại ngoài kia không phải đồ nót còn hở hang hơn cô sao?
"Một là mặc bộ vừa rồi của em vào, hai là lấy phòng riêng tùy em chọn."
Âu Thời Phong lần này nhất quyết không dễ dàng nghe theo cô nữa, người khác mặc được nhưng cô thì không, người tới đây vợ chồng thì ít mà bồ bịch thì nhiều, nên mới ăn mặc hở hang câu dẫn đàn ông.
Có một người bạn trai hoàn mỹ như anh còn cần câu dẫn ai nữa?
"Ai mặc bộ đấy đi tắm chứ?" Vừa rồi cô mặc áo phông cùng quần short tới đây, nhưng mặc như thế thà không tắm còn hơn.
"Anh trên người mặc mỗi chiếc quần đùi em có nói gì đâu." Phần trên Âu Thời Phong để trần, lộ ra cơ bụng rắn chắc, Đổng Văn Văn nhìn tới không tự chủ mà nuốt nước miếng.
"Lấy phòng riêng đi." Vừa rồi cô thấy mấy người phụ nữ già ăn vận không hợp tuổi tác cho lắm, nghe nói mấy người như vậy gu rất mặn thường thích những người đàn ông trẻ tuổi, mà Âu Thời Phong chính là người phù hợp với mọi tiêu chí ấy, cô thích chiếm anh thành của riêng, nhìn cũng không được, cầm lấy bàn tay anh lôi đi lần này cô chủ động tự đặt phòng.
"Sao em chưa bao giờ thấy anh đi tập gym." Ngâm mình dưới bể nước nóng, làn khói bên dưới lay lên cả khiến cả cơ thể Đổng Văn Văn đều trở lên phiến hồng cả người dựa sát vào Âu Thời Phong bàn tay sờ soạng trên người anh.
"Anh sinh ra mọi thứ đều đã hoàn hảo rồi." Âu Thời Phong tự mãn bắt đấy bàn tay đang khơi dậy dục vọng mình lên miệng hôn.
"Ở đây cách âm không tốt em đừng làm loạn." Đè nén cảm xúc trong người xuống, Âu Thời Phong ở trên cổ cô khẽ gặm cắn chiếm chút mật ngọt an ủi bản thân đói khát của mình.
"Thì ra anh cũng biết ngại." Ghé sát tai anh thổi hơi, thấy người nào đó nhịn đến khó chịu càng giở trò hãm hại, tay chân quấn hết lên người anh, bàn tay lần mò đi xuống dưới.
"Nếu em còn không ngồi yên, anh sẽ không để cho em mặt mũi nữa đâu." Âu Thời Phong