"Luật sư Trần bên ngoài có người phụ nữ nói là bạn của anh."
"Bạn tôi sao? Cô để cô ấy lên đi."
Trần Liêm đặt điện thoại xuống bàn, tò mò không biết người bạn trong lời nói của nhân viên lễ tân là ai? Bạn bè anh không nhiều lắm, nữ thì càng hiếm hoi, chẳng lẽ cô ấy đã trở về?
"Bất ngờ khi thấy em lắm có phải không?" Người phụ nữ trên môi nở nụ cười tươi, đi tới bàn tiếp khách ngồi xuống.
"Hiểu Lam em về nước bao giờ?" Hà Hiểu Lam tới, đôi mắt Trần Liêm trợt thay đổi trở lên có nhiều suy tư hơn, vẻ bề ngoài vẫn bình ổn nhưng sâu trong lòng lại có từng lớp sóng hiện lên.
"Em mới về hôm qua, anh là người đầu tiên em tới gặp đấy."
Hà Hiểu Lam từ nhỏ sống cùng ông ngoại ở Thành phố Nam Thành này, năm 17 tuổi mới ra nước ngoài sinh sống cùng ba mẹ, mỗi năm chỉ về đây vài lần để thăm ông cụ Khang, lần cuối Trần Liêm gặp cô ấy đã là 6 tháng trước.
Cô ấy là cháu ngoại của người thầy mà Trần Liêm kính trọng, anh vẫn thường hay tới lui nhà thầy nên đối với cô ấy cũng trở thành thân quen.
"Trần Liêm lần này về em sẽ không đi nữa, ông ngoại năm nay tuổi đã cao em muốn tìm một công việc gần đây." Hà Hiểu Lam thoáng liếc nhìn qua gương mặt Trần Liêm rồi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
"Lần trước anh tới thăm thầy, nhận ra ông đã không còn minh mẫn, lúc nhớ lúc quên, anh cũng đang tính dọn tới ở cạnh bầu bạn cùng thầy em trở lại thì quá tốt."
Thầy Khang chỉ có duy nhất một người con gái, nhưng vì công việc đã sớm rời bỏ quê hương theo chồng lập nghiệp, không có thời gian chăm sóc Hà Hiểu Lam để con ở lại với bố, khi trưởng thành mới đón đi.
Ông mấy năm nay sức khỏe không được tốt, nhưng lại chẳng dám nói ra sợ sẽ trở thành gánh nặng cho con cái.
"Vâng, em cũng rất lo cho ông, để ông một mình những khi trái gió trở trời không an tâm, hơn nữa em còn một người quan trọng nữa ở đây, muốn ở bên cạnh người đó." Hà Hiểu Lam lời nói mang theo ẩn ý, hướng thẳng Trần Liêm mà nói.
"Đi thôi anh mời em ăn cơm." Trần Liêm không được tự nhiên, đứng lên nói lảng sang chuyện khác.
Thấy anh như vậy Hà Hiểu Lam buồn bã, lần nào cũng thế, cứ nói tới vấn đề này là y rằng anh lại có thái độ như vậy, cô biết anh hiểu những suy nghĩ trong lòng mình nhưng không hiểu vì sao lại luôn không thẳng thắn đối diện, do chỉ coi cô như là một người em gái, người bạn hay còn vì lý do nào khác nữa, người cố gắng theo đuổi người còn lại chạy lùi về phía sau, chạy tới kiệt sức vẫn chẳng thể nắm bắt được trái tim người mình thương.
...!
Trong siêu thị người đàn ông cao ráo lịch lãm, khoác trên mình bộ âu phục phẳng phiu không một nếp nhăn đắt tiền đang đẩy xe để đồ chất cao như núi, kiên nhẫn đi đằng người phụ nữ.
Đổng Văn Văn nhặt hết thứ này đến thứ kia bỏ vào giỏ hàng, giống như mắc phải căn bệnh cuồng mua sắm, không biết có ăn được hết hay không chỉ cần thấy vừa mắt là mua.
Cô trước giờ mua đồ đều đắn đo suy nghĩ, thứ mình mua có thực sự cần thiết hay không? Nay muốn thử cảm giác làm người có tiền mua đồ mà không cần nhìn giá.
Đổng Văn Văn dường như đi nhiều chân đã mỏi, đi tới bên cạnh Âu Thời Phong lấy anh làm chỗ dựa đứng đó nghỉ ơi.
Âu Thời Phong cúi xuống nhìn khuôn mặt đáng yêu trên vai mình dịu dàng hỏi nhỏ: "Mua đủ rồi à?"
"Em khát nước quá!" Đổng Văn Văn cổ họng khô khốc, đôi môi như vùng hoang mạc thiếu đi phần mềm mại đáp lại lời anh.
"Lại kia ngồi đi! Anh đi mua nước cho em." Âu Thời Phong đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm chỗ cho Đổng Văn Văn nghỉ ngơi, ôm lấy người trong lòng đi lại ghế chờ đặt cô ngồi xuống.
Cô ở đó nhìn theo người đàn ông mình yêu hòa mình vào đám người phía xa, trong đôi mắt Đổng Văn Văn anh giống như một thiên thần tỏa ra thứ ánh sáng đẹp mắt, dù ở bất cứ nơi đâu cũng luôn nổi bật, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, có một người bên cạnh quan tâm chăm sóc thật là tốt biết bao, những việc trước kia đều tự mình làm, giờ đã có người thay mình gánh vác, biết rằng sự phụ thuộc đó sẽ khiến cô trở nên mềm yếu, nhưng không hiểu sao vẫn muốn thử một lần.
"Đồ loại phụ nữ không biết xấu hổ, thối tha." Tiếng mắng chỉ quen thuộc từ đằng xa của Ngọc Diêu Diêu vang lên, bà ta từ đằng xa đã nhận ra Đổng Văn Văn, mang theo cái bụng chứa đầy nỗi niềm căng chướng vội vàng xả ra.
"Mày hại con gái tao