Bên ngoài phố xá đông đúc, tấp nập, mấy tên mang khuôn mặt đầy sát khí đang ráo giết vây bắt một đôi nam nữ, ở đâu đó trong con hẻm nhỏ, Đổng Văn Văn oán hận nhìn Hoa Kế Đạt.
Đổng Văn Văn không muốn giữ mặt mũi cho anh ta nữa, mở miệng mắng: "Anh là đồ sao chổi."
"Tôi vừa giúp cô thoát nạn đấy, cô là đồ vô ơn." Hoa Kế Đạt miệng thì nói nhưng mắt vẫn dán vào bên ngoài nghe động tĩnh.
Không có anh ta bây giờ người phụ nữ này đã bị bọn chúng hành hạ tới chết rồi, còn có thể mắng người được sao?
"Chúng ta chạy ra xe chú Chương về nhà không phải được rồi sao? Anh bày đặt đi theo lối khác làm gì?" Cô không hiểu anh ta nghĩ cái gì nữa, đang nghĩ mình đóng phim hành động à? Giờ bọn chúng đang lùng sục bên ngoài trước sau gì chẳng tìm tới đây.
"Bọn chúng theo dõi chúng ta cả một đoạn đường dài, để cô dễ dàng vậy sao?" Hoa Kế Đạt cứ nghĩ người của Âu Thời Phong luôn đi theo sau bảo vệ, nên mới bất chấp như vậy, mà đi lâu như vậy người đâu chẳng thấy.
"Để tôi gọi cho chú Chương, nói chú ấy tới đón chúng ta." Đổng Văn Văn định đưa tay vào túi xách mới nhận ra bên hông trống trơn.
Cô đập mạnh vào trán mình: "Trời ạ! Tôi quên ở quán bar rồi.
Anh cho tôi mượn điện thoại đi!"
Hoa Kế Đạt cảm thán: "Tôi không hiểu sao Âu Thời Phong lại thích cô?"
Thật là không thể trông chờ vào phụ nữ được, anh ta lắc đầu ngán ngẩm lấy điện thoại trong túi quần mình ra, ánh mắt chợt hiện lên tia bối rối bàn tay sờ khắp người mình tìm kiếm.
"Tôi để ở nhà mất rồi." Hoa Kế Đạt cười ngượng, vừa chê người khác xong giờ tới lượt mình.
"Anh thật nhảm." Cô cứ nghĩ anh ta thế nào, vừa rồi nói người sướng miệng lắm mà, giờ không phải đầu óc cũng như cô à? Chỉ sợ ở bên ngoài lâu, Âu Thời Phong không gọi được cho mình lại lo lắng.
"Anh Dã vừa rồi em nhìn thấy bọn chúng chạy vào đây." Tên đàn em giơ tay chỉ về hướng ngõ nhỏ mà Đổng Văn Văn đang trốn.
"Mẹ kiếp ngu ngốc, thấy rồi không đi vào còn để tao phải dạy mày à?" Người đàn ông tên Anh dã đập mạnh tay lên đầu tên đàn em, vẫy tay gọi cả đống đồng bọn kéo vào đường nhỏ.
Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng tới gần, Hoa Kế Đạt ngó đầu ra đếm nhẩm, bên ngoài có 6 tên to béo, mà bọn họ chạy đâu không chạy, lại chọn chúng ngõ cụt, xung quanh nhà nào cũng kín cổng cao tầng, đau đầu không biết cách nào ra khỏi.
"Có muốn thử cảm giác kích thích không?" Anh ta quay đầu thì thầm.
"Tôi yếu tim." Vừa rồi chạy cả một đoạn dài ngón chân đau nhức hễ cử động là đau, Đổng Văn Văn không muốn lại một phen mệt nhọc nữa.
"Vậy cô ở lại tôi đi đây!" Hoa Kế Đạt từ từ lùi ra phía sau, đi tới bức tường lớn tìm cách trèo lên.
Đổng Văn Văn nhìn anh ta chèo mãi mà không lên được, cứ nhích được một ít lại tụt xuống, điệu bộ chẳng khác gì khỉ suýt nữa phì cười.
Hoa Kế Đạt chèo cả một hồi không được đành từ bỏ, quay lại chỗ cũ thấy Đổng Văn Văn đang cố nín cười liếc xéo: "Cô còn cười được?"
"Anh Dã." Một tên nghe thấy có tiếng động phát ra từ chỗ mấy cái thùng rác, gọi đại ca mình, tên anh Dã đưa tay làm động tác im lặng nhẹ bước tới gần.
"Tôi đếm đến 3, cả hai cùng xông về bọn chúng chạy thật nhanh nhá."
Hai người chuẩn bị sẵn tư thế, lặng yên chờ bọn chúng tới, không có đường lui vậy chỉ còn cách trực diện đối đầu.
"Một, Hai...Ba." Hoa Kế Đạt giơ từng ngón tay lên làm động tác đếm, tới số thứ 3 liền hô lớn đồng thời đẩy mạnh thùng rác đổ về phía bọn chúng.
"Rầm."
"Bắt lấy."
Hai tên đứng gần bị thùng rác đổ vào người hô lớn, mấy tên đằng trước nghe tiếng động lớn ngơ ngác nhìn, bàn tay theo phản xạ túm lấy người ngang qua mình.
"A con khốn mày dám cắn tao." Đổng Văn Văn bị bàn tay hắn giữ chặt, đành cúi xuống há miệng cắn mạnh xuống, tên kia bị đau đớn giơ tay đánh xuống.
"Chạy trước đi, nhớ cứu tôi đấy." Hoa Kế Đạt một mình chạy phía trước, quay lại thấy Đổng Văn Văn đang bị mấy tên vây bắt, thở dài một tiếng quay lại giúp đỡ, chân anh ta đạp mạnh vào tên đang giữ chặt cô, sau đó cùng mấy tên khác đấm đá giữ chân bọn chúng lại để cô có thể thoát thân.
Anh ta ra khỏi đây trở về sẽ bị Âu Thời Phong kia ghi hận, thà để mình chịu khổ một chút, tin rằng ơn cứu mạng này Đổng Văn Văn nhất định sẽ báo đáp.
Đổng Văn Văn nhìn anh ta đang bị một đám người vây lại, sợ rằng không chết cũng bị ăn no đòn, nhưng thà một người bị bắt còn hơn cả hai, không quan tâm anh ta nữa chạy nhanh ra