"Chào buổi sáng." Đổng Văn Văn vừa đi tới phòng ăn, Hoa Kế Đạt đã tươi cười thân thiện chào hỏi.
Anh ta ngồi đối diện Âu Thời Phong phong thái ăn uống rất tự nhiên, lâu lâu lại mở miệng xin thứ này, thứ kia, giống như đã ở ngôi nhà này từ rất lâu, chứ không phải kẻ đêm quá mới trèo tường đột nhập vào nhà người khác.
"Cảm ơn Vú." Đổng Văn Văn ngồi xuống bên cạnh Âu Thời Phong đỡ lấy bát cháo nóng hổi từ tay Vú Trần, liếc nhìn Âu Thời Phong rồi lại nhìn Hoa Kế Đạt đấy mắt hiện lên tia ngờ vực, hai người này có vấn đề với nhau à? Không khí này thật ngộp thở.
"Anh đi làm đây, tối gặp lại em." Ăn xong bữa sáng của mình Âu Thời Phong dùng khăn lau miệng, nghiêng người sang bên cạnh môi chạm lên trán Đổng Văn Văn sau đó rời đi.
"Hai người vừa rồi cãi nhau à." Nhìn người đàn ông đang ung dung ăn sáng trước mắt, Đổng Văn Văn lên tiếng hỏi.
"Tôi giờ chỉ có mỗi chỗ này để lương tựa, sao có thể làm chủ nhà không vui được." Hoa Kế Đạt vẫn vẻ mặt thân thiện đó trào phúng trả lời câu hỏi của Đổng Văn Văn, giơ tay cầm lấy trái táo cho lên miệng cắn xuống nhai ngấu nghiến.
Âu Thời Phong này quá là không trượng nghĩa rồi, hôm qua chấp thuận cho anh ta ở lại chỉ vì không muốn bị làm phiền sao? Vừa sáng ra đã muốn đuổi người, Hoa Kế Đạt phải mặt dày ở lại chứ không giờ này đang chạy thục mạng ngoài kia rồi.
Đổng Văn Văn coi như đã hiểu sự tình, không để ý tới người này nữa, bọn họ cũng coi như người cùng cảnh ngộ ở nhờ trong nhà người khác.
Mấy hôm nay Kiều Tuyết liên tục gọi điện tới hỏi chuyện, lâu rồi cô chưa tới quán mình làm việc có chút nhớ nhung với khung cảnh nhộn nhịp ồn ào đấy, nằm cả ngày trên giường cũng buồn chán, Đổng Văn Văn quyết định tới quán bar một chuyến.
"Chắc là đi cùng Chú Chương sẽ không có vấn đề gì đâu?"
Nhớ tới lời căn dặn của Âu Thời Phong, cô có chút lưỡng lự, cuối cùng vẫn không khống chế được đôi chân, cầm lấy túi xách ra ngoài.
"Cô gái xinh đẹp cô định đi đâu vậy?"
Hoa Kế Đạt đang ở ngoài sân vườn thư thái dạo bộ, thấy Đổng Văn Văn trên người mặc trang phục gọn gàng chuẩn bị rời nhà, trong đầu trợt nhảy số rảo bước tới gần.
"Tôi đâu cần phải báo cáo với anh." Cô ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm chú Chương, mặc kệ Hoa Kế Đạt ở đó còn đang muốn nhiều chuyện.
"Cô Đổng tìm tôi sao?" Chú Chương nghe Vú Trần nói thiếu phu nhân tương lai tìm mình, từ trong nhà kho mau chóng chạy tới.
Đổng Văn Văn lễ phép: "Dạ phiền chú đưa cháu tới quán bar lần trước."
"Anh theo tôi làm gì?"
Đổng Văn Văn vừa ngồi lên xe đã thấy Hoa Kế Đạt cứ thế mở cửa chui vào, anh ta là có ý gì định đi nhờ?
"Tôi mới về nước muốn đi xem thử Thành phố Nam Thành, mấy năm vắng tôi đã phát triển thế nào?"
Hoa Kế Đạt quen lăn lộn, ở một chỗ cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu, ra ngoài một mình lại sợ đám người kia, nghĩ Đổng Văn Văn hẳn có người bảo vệ nên mới muốn theo.
Anh ta nghĩ mình là tâm điểm của thành phố này à? Cái gì mà vắng anh ta? Cô nhìn anh ta không thuận mắt chỉ muốn đuổi xuống xe.
"Tôi và cô giống nhau đều bị người thân ruồng bỏ, đừng có dùng thái độ lạnh nhạt đó đối đãi với người cùng cảnh ngộ với mình, không phải nên giúp đỡ nhau sao?"
Hoa Kế Đạt dọc đường nói không ngừng, khiến Đổng Văn Văn ghét bỏ dựa vào cửa xe ngắm phố xá, âm thanh khó chịu nhất mà cô từng nghe chính là từ miệng người đàn ông lắm lời này.
"Anh điều tra tôi." Đổng Văn Văn quay lại nhìn anh ta nhướn mày.
"Không cô Đổng hiểu lầm rồi, tôi điều tra người đàn ông của cô thôi, cướp chồng của chị gái thật đáng ngưỡng mộ."
Hoa Kế Đạt cười lớn giải thích, anh ta đâu phải người đói khát mà vớ bừa, nhẫn nhục bao nhiêu năm chờ đợi, rất sợ bị người khác đâm sau lưng, trước khi về nước đã kỹ càng điều tra những việc liên quan tới Âu Thời Phong, Đổng Văn Văn chỉ là tình cờ lọt vào mà thôi.
"Anh cũng làm như tôi đi." Đổng Văn Văn lườm Hoa Kế Đạt, lời khen của anh ta thật khó nghe.
"Cô nhìn tôi xem có thể không?" Hoa Kế Đạt nghe lời nói Đổng Văn Văn suýt nữa bị sặc, anh