Trời bất chợt đổ cơn mưa. Ở thành phố S này mùa hạ luôn mưa nắng thất thường như thế.
Thím Lưu và mấy nữ giúp việc trở về phòng nghỉ ngơi, bà vội lấy điện thoại gọi ra bên ngoài:" Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi..."
Thím Lưu biết, bây giờ chỉ có một người cứu được cô, đứa nhỏ An Ninh này từ khi gả vào Chung gia đến nay chưa từng có một ngày hạnh phúc.
30 phút sau cửa Tây Uyển bị đạp tung, một người đàn ông lao vào như gió ôm lấy An Ninh rồi lao ra ngoài như hòa vào trong cơn mưa tầm tã.
Chung Giai Hạo nghe tiếng động thì mở cửa thư phòng, anh liếc thấy An Khải ôm An Ninh đi ra thì xoay người về phía phòng ngủ. Khóe mắt không tự giác nhìn về phía cô vừa nằm, ở đó có một vũng máu rất lớn, trái tim anh khẽ nhói một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại.
"Thím Lưu."
Nghe tiếng gọi thím Lưu lật đật chạy lên, khi nhìn thấy máu trên sàn bà giật nảy cả người:"Trời đất, sao lại nhiều máu thế này... thiếu gia..."
"Dọn đi." Nói xong anh quay người về phòng đóng sầm cửa lại.
An Ninh, đáng đời cô!
...
An Ninh nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, trước đó An Khải đã gọi điện cho Phương Doanh Doanh nên khi xe của An Khải vừa đến, Phương Doanh Doanh đón sẵn ở cổng bệnh viện nhanh chóng đẩy An Ninh vào phòng cấp cứu. Phương Doanh Doanh và An Ninh là bạn thân từ nhỏ đến lớn, mặc dù cùng chơi với An Ninh nhưng Phương Doanh Doanh không thích giao lưu với Diệp Vân. Phương Doanh Doanh nhíu mày:" Sao Ninh Ninh lại ra nông nỗi này?"
An Khải vừa chạy theo giường bệnh lao về phía phòng cấp cứu vừa đáp:" Là tên khốn Chung Giai Hạo đó."
Khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, An Khải đứng thẫn thờ ở cửa phòng cấp cứu thật lâu. Ba anh vừa vào phòng cấp cứu thì anh nhận được cuộc gọi từ Thím Lưu nên vội vàng phóng xe tới. Khi tới nơi anh thấy An Ninh nằm bất động trên sàn nhà, máu chảy rất nhiều. An gia đã bị hắn hủy rồi, sao còn muốn ép em gái anh vào chỗ chết như vậy?
Hai giờ sau, đèn ở phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, An Ninh được đẩy về phòng hồi sức, mặt cô trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Cô an an tĩnh tĩnh nằm đó, gương mặt cô vốn đẹp không tì vết nay thêm một miếng băng trên trán, tay cắm kim truyền, cô nằm đó như một tiên nữ đang ngủ say.
Phương Doanh Doanh cầm tài liệu bước vào phòng, nhìn cảnh này mà thấy xót xa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, An Khải quay đầu lại:"Ninh Ninh như thế nào rồi?"
"Tạm thời cô ấy không còn nguy hiểm, vết thương trên trán và một số chỗ bị bầm tím do ngoại lực sẽ khỏi nhanh thôi, tuy nhiên đứa bé không giữ được nữa vì lực ngã rất lớn lại không được cấp cứu kịp thời nên