Chung Giai Hạo khôi phục lại vẻ lạnh lùng, trong mắt còn ánh lên vài tia sát ý.
An Ninh, ông trời có mắt, coi như đứa trẻ này đền mạng cho con của Vân Nhi.
Điện thoại của Chung Giai Hạo chợt reo vang. Anh liếc nhìn, ra là số cùa Mục Kì.
"Có chuyện gì?" Anh thờ ơ.
"Chung Giai Hạo, cậu đang ở đâu vậy? Vợ cậu sẩy thai rồi có biết không?" Mục Kì xem ra còn nôn nóng hơn cả anh.
Mục Kì anh em tốt của anh, Mục Viên cũng chính là bệnh viện của anh ta mở. Hôm nay Mục Kì có một ca đại phẫu, sau khi ra khỏi phòng mổ thì nhận được tin về An Ninh đang nằm trong bệnh viện của mình nên vội vội vàng vàng gọi cho Chung Giai Hạo. Cơ mà xem ra, anh em tốt của anh ta vẫn bình tĩnh như vậy, xem ra hắn không thèm để tâm đến cô vợ này thì phải.
"Đã biết."
"Đã biết? Con mẹ nó, đây là cái thái độ khi mất đi cốt nhục của cậu đó hả? Chung Giai Hạo, sau này An Ninh có thể không bao giờ có con được nữa cậu cũng không để tâm chút nào sao? An Ninh là vợ cậu đó." Mục Kì anh có phải nghe nhầm rồi không? Mất đi một đứa con, vợ lại nằm viện như vậy mà Chung Giai Hạo này như đang nghe chuyện của một người dưng vậy. Ngay cả bệnh viện cũng không thèm đến.
"Vợ sao? Cô ta không xứng."
"Không xứng? Không xứng cậu còn cưới cô ấy làm gì?"
"Cúp đây." Chung Giai Hạo phun ra hai chữ rồi trực tiếp cúp máy để lại Mục Kì ngơ ngác ở đầu bên kia.
Vốn biết người anh em tốt của anh ta sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình nhưng ngay cả vợ sẩy thai cũng coi như không có chuyện gì thì cũng thật là tàn nhẫn quá đi. Chuyện của Chung Giai Hạo bà Diệp Vân anh ta biết chứ nhưng thế này khác nào coi vợ không bằng một ả tiểu tam... chậc chậc. Mục Kì cất điện thoại, ghé qua phòng An Ninh một chút rồi phóng xe về nhà.
...
Ngày hôm sau, Diệp Vân xuất viện sau khi nằm viện một tháng, Chung Giai Hạo đích thân lái xe tới đón cô ta về Tây Uyển. Mặc dù bọn họ cùng ở một bệnh viện nhưng anh không ghé thăm cô dù chỉ một chút, chỉ có thím Lưu và An Khải ở bên cô. An Ninh mất máu quá nhiều vẫn chưa tỉnh lại,