Hôm nay cô chỉ có thể từ xa nhìn anh dắt tay cô gái anh yêu vào lễ đường.
Chưa bao giờ cô thấy anh hạnh phúc như giờ này, nụ cười ấy, ánh mắt ấy chỉ có thể ở trước mặt cô gái đó mới nhu hòa, thâm tình đến vậy.
Cô muốn chúc anh hạnh phúc nhưng cô không làm được, giờ cô chỉ trốn tránh và ở một góc xa để nhìn anh.
Cô sợ mình không cam lòng, phá tan mọi thứ, sợ anh sẽ ghét cô, hận cô.
Nhưng cô lại không để ý đàng sau cô có một ánh mắt luôn dõi theo cô, đau lòng cho cô và hận người đã khiến cô phải uất ức.
Dật Thừa giờ phút này chỉ muốn tiến lên và ôm cô thật chặt vào lòng.
Cô đau anh cũng đau, anh hiểu nỗi đau cô phải chịu đựng lúc này vì anh cũng phải chịu đựng những nỗi đau đó vì cô.
Nhìn cô nắm chặt tay khiến cho móng tay đâm vào sâu trong da thịt, anh muốn tiến lên và nắm lấy bàn tay ấy nhưng lại thấy cố quay đầu đi thật nhanh ra ngoài, gương mặt là sư bị thương và tuyệt vọng.
Cô khác những cô gái khác không khóc, không quấy, không đòi hỏi.
Như cún con bị thương và tìm đến nơi bí mật của nó để liễm miệng vết thương.
Ngoài trời như hiểu thấu nỗi lòng cô mà trút theo cơm mưa to, nặng nề.
Khương Ninh bước đi trong cơn mưa, giờ đây trên mặt cô không biết là hạt mưa hay nước mắt nữa.
Những hạt mưa to đánh tới tấp lên người cô, nhìn chật vật và mỏng manh, thật cô đơn.
Có thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi cơ thể ấy.
Đến xe, cô lên xe nổ máy phí thẳng vào trong cơn mưa.
Dật Thừa hốt hoảng nhìn theo bóng chiếc xe biến mất phía trước và vội vàng lên xem của mình đuổi theo cô.
Trong xe, Khương Ninh giờ đây mới dám khóc lớn, những giọt nước mắt hoà quyện cùng giọt mưa rơi tí tách.
Do mưa lớn hạn chế tầm nhìn và hiện giờ cô đang khóc nên không nhận ra phía trước là đèn đỏ.
Đồng thời lúc đó có một xe tải chạy qua với tốc độ cao không kịp phanh lại.
Cô chỉ cảm thấy người bị quay hai vòng và xe đập mạnh xuống nền đường.
Xương cốt như bị nứt ra vỡ vụn vậy, thật là đau đớn.
Xong xe trượt dài và va chạm với một số vật thể rồi mới dừng lại.
Giờ dưới xe cô chẳng còn đau đớn cả về thể xác và tinh thần nữa, đã kết thúc, mọi đã kết thúc.
Trước khi nhắm mắt lại cô nhìn thầy một hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ chạy về phía mình.
Anh hốt hoảng, lo lắng.
Chắc do bị va chạm xe khác mà chân anh bị thương, đi được hai bước thì bị ngã không đứng dậy nổi.
Cực kì chật vật.
Cô nhìn anh và chỉ kịp dùng khẩu hình nói với anh hai chữ "xin lỗi".
Cô biết anh yêu cô nhiều thế nào, nhưng cô không thế trao cho anh được tình cảm anh mong muốn.
Cô chỉ có thể ích kỉ như vậy, rồi ý thức cô cũng trở nên mơ hồ và ngất đi.
Sau đó cô thấy linh hồn mình ra khỏi xác và bay lơ lửng xung quanh.
Mọi thứ xung quanh thật hỗn loạn.
Cô nhìn