Đầu đau muốn vỡ vụn, bên tai nghe thấy tiếng nói chuyện của ba Khương, mẹ Khương cùng với lời thành thoát quen thuộc của Dật Thừa.
Dật Thừa: "Cô chú yên tâm, chỉ là va chạm nhẹ sẽ nhanh tỉnh lại thôi."
Mẹ Khương: " Dật Thừa cháu nói xem con bé sao phải khổ vậy.
Nó yêu Trầm Tu thì thôi, đến bản thân nó cũng không chăm sóc tốt...haiza." Giọng nói mẹ Khương đầy chua xót, vì sao vì một người mà không thương tiếc chính mình.
Là một người mẹ nhìn thấy con mình thành ra vậy vô cùng đau lòng.
Cô từ một cô gái hoạt bát, vui vẻ giờ đây trở nên ủ rũ , gầy guộc, nụ cười luôn trên môi cũng chẳng còn.
Mẹ Khương đến bên giường nắm lấy đôi tay Khương Ninh, thở dài.
Sau đó quay ra nhìn Thừa Dật lại lắc đầu, bà là một người mẹ chứng kiến sự trưởng thành của ba đứa nhỏ này chỉ thấy xót xa cho bọn trẻ, người nào đều cứng đầu cố chấp như vậy, chuyện tình cảm của bọn trẻ cứ để tụi nó tự lo vậy.
Khương Ninh đã hôn mê được một ngày, Bác sĩ nói không có gì đáng ngại chỉ là mệt mỏi lại không ăn uống đầy đủ nên vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Khoản thời gian cô hôn mê Thừa Dật luôn ở bên và chăm sóc cho cô.
Vì lo lắng cho cô mà anh cũng không dám chợt mắt, sáng cũng chưa ăn uống gì.
Giờ đây ba Khương, mẹ Khương đã đến nên họ cũng giục anh đi nghỉ ngơi.
Mẹ Khương: " Thừa Dật à, vất vả cho cháu rồi.
Giờ ta và lão Khương cũng đến rồi cháu tạm về nghỉ ngơi, ăn sáng đã rồi mai quay lại".
Thừa Dật: " Dạ, cháu đi đây sáng mai cháu sẽ quay lại"
Ba Khương: " Đi đi " ba Khương vỗ vai anh hai cái cũng không biết phải ăn ủi anh thế nào nữa.
Nhìn theo bóng lưng dời đi của anh mang theo nỗi muộn phiền, cô đơn.
Trong mắt ông Thừa Dật càng ưu tú hơn Trầm Tu nhiều, nhìn anh cà lơ phớt phơ vậy thôi chứ những điều đã quyết định rồi thì khó lòng mà thấy đổi giống như tình cảm mà anh giành cho Khương Ninh vậy.
Từ lâu