Tôi không biết mục tiêu của anh ta là đánh bại một đứa trẻ mà anh ta cho là đã có cái tôi quá cao kể từ khi anh ta nghe nói tôi là một loại thiên tài hay liệu anh ta thực sự đang cố gắng đánh giá sức mạnh của tôi, nhưng bằng nụ cười tự mãn mà anh ta có trên khuôn mặt anh ấy khi nhìn xuống tôi (ngay cả khi anh ấy nhìn xuống tôi là điều tự nhiên, điều đó vẫn khiến tôi khó chịu), tôi cho rằng đó có thể là vì lý do trước đây.Nhặt thanh kiếm gỗ mà cha mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật lên, tôi đi đến mép trái, đến một khu đất trống nơi Adam đang đứng đợi.“Chú mày biết cách cường hóa vũ khí mà chứ nhỉ, thiên tài?” chú ấy hỏi, nhấn mạnh từ cuối cùng.Lúc này, cha tôi cảm thấy Adam đang cố thể hiện với con trai mình, nhưng ông vẫn đứng quan sát vì biết rằng Adam sẽ không làm tôi bị thương quá mức.Rất cám ơn cha thân yêu.Mẹ tôi quan sát với chút lo lắng trên mặt khi bà ấy cứ liếc qua liếc lại giữa tôi, Adam và cha mình, trong khi nắm chặt tay áo.Ít nhất thì mẹ đã ở đây để chữa lành cho tôi nếu tôi bị thương, phải không?Tôi tập trung vào Adam. Hình ảnh chiến đấu tay đôi với những vị vua khác để bảo vệ đất nước và những người tôi yêu thương xuất hiện trong tâm trí. Mắt toi nheo lại. Giờ đây, chú ấy là đối thủ của tôi.Tôi dồn mana vào chân và lao về phía trước bằng cả hai tay nắm chặt thanh kiếm gỗ bên phải…Vẻ tự mãn của anh ấy vẫn còn hiện hữu, Adam đã chuẩn bị để chặn cú xoay ngang của tôi khi tôi lảng tránh và sử dụng một động tác chân đặc biệt mà tôi đã phát triển trong thế giới cũ của mình mà tôi đã sử dụng để đấu tay đôi. Gần như ngay lập tức, tôi chớp mắt một bàn chân theo đường chéo sang phải anh ta. Nguyền rủa cơ thể này! Tôi không thể thực hiện kỹ năng một cách hoàn hảo vì chiều cao và cân nặng chênh lệch so với cơ thể cũ. Tôi không quen với 40 pound, 110cm này. thân hình. Trong khi tôi không đến được khu vực mình đang nhắm, thật không may cho Adam, anh ấy đã chuẩn bị sẵn thanh gỗ để chặn cú đánh của tôi từ hướng khác nên phần bên phải của anh ấy không được bảo vệ.Vẻ tự mãn của anh ta biến mất hết và thay vào đó là ánh mắt ngạc nhiên, với đôi mắt mở to, khi anh ta nhận ra điều gì sắp xảy ra.Xoay thanh kiếm gỗ của mình vào lồng ngực hở của anh ta, tôi đã gia cố thanh kiếm gỗ bằng mana vào giây phút cuối cùng để bảo toàn năng lượng của mình, bởi vì tôi biết mình chắc chắn gặp bất lợi trước một cựu binh như anh ta.Cái nhìn ngạc nhiên về Adam chỉ kéo dài trong tích tắc trước khi anh xoay người bằng chân phải với tốc độ gần như phi phàm. Tôi đã kịp thời ngồi xổm để tránh cú xoay người lên của anh ta và chuyển tư thế từ một cú đẩy sang một cú xoay người và hạ một đòn vào mắt cá chân trái của anh ta bằng tất cả động lực của tôi. Mắt cá chân của anh ấy bị bung ra ngay lúc đó, khiến Adam mất thăng bằng.Hoặc đó là do tôi nghĩ vậy.Chú ấy dạng chân ra quay vòng một phát và đứng thẳng người lên lại.Cơ thể này sẽ không thể chịu đòn như vậy, vì vậy tôi nhảy lên để tránh chân anh ta khi, từ góc nhìn ngoại vi, tôi nhìn thấy tia sáng màu nâu từ thanh gỗ của anh ta.Không còn thời gian để sử dụng lưỡi kiếm để chặn cú vung, tôi đâm thanh kiếm của mình, căn thời gian để thanh gỗ của Adam và phần cuối tay cầm của tôi đụng nhau.Định luật chuyển động thứ ba của Newton đột nhiên xuất hiện trong tâm trí.Khi một vật tác dụng lực lên vật thứ hai, vật thứ hai sẽ tác dụng một lực cùng độ lớn và ngược chiều so với vật thứ nhất.Và phản lực lại khá đau. Mặc dù tôi đã thành công trong việc đỡ được cú đó, nhưng cái cơ thể bốn tuổi này không thể chịu được lực tác động từ cú đó nên tôi bay một đoạn rồi cắm mặt xuống đất.Hên là tôi có cường hóa cơ thể mình trước khi đỡ cú đó, không thì tôi đã bị thương nặng rồi.Rên rỉ, tôi đứng lên và xoa đầu mình. Tôi ngước lên và thấy bảy người kia đang ngớ cả mặt ra nhìn tôi.Mẹ tôi hồi phục trước, lắc đầu. Cô ấy lao về phía tôi và lập tức lẩm bẩm một câu thần chú chữa bệnh quanh cơ thể tôi.Qua khóe mắt, tôi thấy Durden đập mạnh vào đầu Adam với đủ lực khiến anh ta loạng choạng về phía trước. Heh ~“Con yêu, con ổn chứ? Con cảm thấy thế nào rồi?”“Đừng lo, con ổn mà mẹ.”Adam cắt ngang, “Chưa dạy đánh nhau cái khỉ ấy! Làm thế quái nào mà anh lại huấn luyện được con quái vật nhỏ này? ” anh rên rỉ, tay vẫn xoa đầu.“Thì tớ có dạy thằng bé cái đấy đâu.” Cha tôi gãi đầu lẩm bẩm.Anh ấy rũ mình ra khỏi sự sững sờ và đến bên cạnh tôi để hỏi tôi có sao không. Tôi chỉ biết gật đầu.Ông ấy bế tôi lên và nhẹ nhàng đặt tôi xuống và nhìn vào mắt tôi.“Art, con học cách chiến đấu như thế ở đâu thế?”Quyết định giả ngu, tôi trưng ra bộ mặt ngây thơ nhất, “Con học trong sách và quan sát bố ạ.”Tôi không nghĩ tôi sẽ nói rằng: “Này cha, con là King Duelist đại diện cho đất nước của mình từ một thế giới nơi các vấn đề ngoại giao và quốc tế được giải quyết bằng các trận chiến. Tôi chỉ tình cờ được đầu thai làm con trai của ông… Thật bất ngờ, ”sẽ nhận được phản ứng nồng nhiệt từ anh ta.“Xin lỗi vì đã quá tay nhé nhóc.. Ta không nghĩ sẽ cần nhiều sức đến mức đó để đẩy cu cậu tránh xa ta.”Nhìn thấy Adam xin lỗi chỉ cho tôi một chút ấn tượng tốt hơn về anh ấy. Tôi đoán anh ta không phải là một kẻ ngu ngốc.Tôi nghe một giọng nó nhỏ nhẹ từ kế bên mình. “Cách chiến đấu của cháu… rất đặc biệt. Cháu thực hiện kĩ thuật đó như thế nào thế?”Chà! Hai câu hoàn chỉnh! Đó là chuỗi lời dài nhất mà Jasmine đã nói trong suốt chuyến đi cho đến nay.Tôi cảm thấy rất vinh dự.‘Cảm ơn cô?’Tôi trầm tư một hồi rồi cố giải thích từng bước những gì tôi đã làm.“Thực ra thì nó cũng là một kĩ thuật đơn giản thôi. Trước khi cháu tốc biến sang bên phải của Ngài Krensh đây, cháu đã dùng chân phải để làm đà. Rồi cháu ngay lập tức vận mana vào chân phải, búng bản thân lùi về sau, và đồng thời dùng chân trái phía sau chân phải để nhắm để vị trí mà cháu muốn đến, và tập trung mana vào chân trái vào lúc đó, nhưng với nhiều mana hơn chân phải để không búng bản thân về sau mà là về hướng mà cháu nhắm tới.”Có vẻ hơi chút rắc rối.Tôi quay sang và thấy Adam, Helen và cả cha tôi đi về phía đất trống để kiểm tra những gì tôi vừa giải thích.Khi tôi quay sang nhìn Jasmine, tôi thấy cô ấy cũng đang chạy đến chỗ đất trống.Mẹ ngồi xuống kế bên tôi, xoa nhẹ đầu và nở một nụ cười dịu dàng như muốn nói “con làm tốt lắm.” Angela cũng đến và ôm chầm tôi vào ngực của cô và nói, “Vừa dễ thương vừa giỏi nữa! Phải chi con mà sinh ra sớm hơn