Ngủ một giấc đến sáng hôm sau Lạc Anh cũng đã khỏi bệnh, từ sáng sớm cô đã nhận được cuộc gọi từ học viện LYN, đúng ra cô đã bắt đầu việc giảng dạy ở đó từ lâu nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng Hoắc Kinh Vũ quyết định không cho cô đến đó làm giảng viên nữa cũng không để cô tùy tiện ra khỏi nhà, giữ chặt cô bên mình như thể sợ mất đi, chuyện ở hộp đêm hôm đó cũng đã được giải quyết, chuyện cô bị nhốt ở sân thượng cũng đã bắt được thủ phạm, chính Lạc Anh còn không tưởng Hoắc Kinh Vũ lại có thể giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy.
Người đàn ông này của cô đúng là không tầm thường.
Lạc Anh từ trên lầu đi xuống đã thấy thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông lạ đang ngồi ngay bên cạnh Hoắc Kinh Vũ, hai người còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ tuy trên mặt cả hai đều không có nụ cười nào.
Lạc Anh xuống đến nơi mới thấy rõ gương mặt đàn ông đó, là một người ngoại quốc, với làm da trắng có khi còn trắng hơn cả cô, mái tóc màu vàng mật ong, vô cùng điển trai nếu nói trong hai người ai đẹp trai hơn thì bọn họ chính là kẻ thù một chính một mười với nhau, hai tên đàn ông ngồi nói chuyện còn đụng chạm, mập mờ.
“ Lạc Lạc, đến đây “, Hoắc Kinh Vũ đưa tay ra gọi cô đến ngồi ở bên còn lại của mình, hắn đưa tay sờ qua trán cô thấy Lạc Anh không còn sốt nữa gương mặt cũng hồng hào trở lại mới yên tâm mở miệng: “ Đây là Dylan, bạn thân của anh vừa từ Los Angeles đến “.
Rồi nhìn sang Dylan: “ Lạc Anh, vợ của tôi “.
Lạc Anh nhìn kỹ người đàn ông này, anh ta mang vẻ lạnh lùng cùng khó gần khiến người khác có cảm giác rất cao thượng khó mà với tới,…những điều này lại y hệt với người chồng này của cô, vậy nên bọn họ mới có thể làm bạn của nhau còn là bạn thân.
“ Chào Dylan, rất vui được gặp anh “, Lạc Anh vui vẻ đầu hơi cúi nhẹ.
Dylan chỉ gật đầu ròi cười nhẹ với cô, đến cả cách giao tiếp này cũng y hệt với Hoắc Kinh Vũ,…quả là bạn thân.
Lạc Anh bất giác cười thầm.
Dylan nhìn sang Hoắc Kinh Vũ, góc nghiêng của anh ta đúng là làm điêu đứng lòng người, còn là người nước ngoài nên càng thấy đẹp hơn nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ còn đẹp hơn cả Hoắc Kinh Vũ, vốn dĩ ngoại hình người châu Á luôn thiệt hơn về chiều cao, vóc dáng, màu da, hay gương mặt phần lớn sẽ không bằng người châu Âu bọn họ.
Sau một hồi nói chuyện Lạc Anh mới biết, Dylan chính là ông chủ hộp đêm nơi mà An Nhiên gặp chuyện, việc cô bị bọn người ở đó ra tay cũng chính Dylan thay Hoắc Kinh Vũ xử lí bọn họ, nói ta mới biết gia thế của người đàn ông đến từ Los Angeles này cũng không phải dạng tầm thường, gia đình anh ta sở hữu một tập đoàn tài chính lớn nhất nước Mỹ, còn mở rộng kinh doanh khắp nơi ở châu Á về nhiều lĩnh vực, đi đến đâu là có tên của mình đến đó, Dylan chính là tài phiệt đời thứ ba, anh ta lớn hơn Hoắc Kinh Vũ một tuổi nhưng lại xem nhau như người cùng tuổi, nói chuyện vô cùng thoải mái thậm chí Dylan cũng rất giỏi tiếng Trung, lúc nói chuyện vô cùng lưu loát.
Lạc Anh bất chợt lên tiếng: “ Vậy anh có thể giúp bạn của tôi không? “.
Hoắc Kinh Vũ quay sang nhìn cô, hắn hiểu cô đang nói đến chuyện gì, chỉ cười nhẹ vuốt qua mái tóc cô rồi nói: “ Anh đã nói qua chuyện đó với Dylan rồi, cậu ấy sẽ điều tra giúp chúng ta “.
“ Nhưng anh ấy đâu biết An Nhiên trông thế nào chứ, làm sao mà giúp được “, Lạc Anh đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Dylan, thứ cô nhận lại là một ánh mắt lạnh như băng.
Hoắc Kinh Vũ không đáp lại chỉ cười cho qua, hai người bọn họ nhìn nhau như thể đang giao tiếp