Lạc Anh kinh ngạc đến mức thả cái điện thoại xuống đất, nghe thấy tiếng động Hoắc Kinh Vũ liền quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Anh như người mất hồn còn đơ cứng, hai mắt mở to như vừa nhìn thấy ma, hắn lo lắng đi lại, đưa tay sờ soàn khắp cơ thể cô: “ Lạc Lạc, em làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao,!.
Lạc Lạc, trả lời anh “
Lạc Anh chỉ lắc lắc đầu, mắt dán chặt trên người đàn ông lạnh lùng đằng kia.
Dylan chính là người đàn ông đêm đó.
“Chồng à, em có thể đến nhà An Nhiên một lát không? “, Lạc Anh kéo kéo tay áo Hoắc Kinh Vũ, nhìn vẻ mặt hắn cô biết sẽ không đồng ý nhưng bây giờ An Nhiên chắc chắn là đang hoảng loạn nhường nào không thể để cô ấy một mình vào lúc này.
“ Có chuyện gì?, sao lại đến đó? “, Hoắc Kinh Vũ nhướng mày, hắn vừa sáng đã nói gì bây giờ cô lại muốn ra ngoài.
“ Em! ”
“ Lạc Anh,! ”
Lạc Anh còn chưa nói gì đã nghe thấy tiếng của An Nhiên vang vọng, từ ngoài cửa cô gái với vẻ mặt tức giận vô cùng, hai mắt như chứa máu đi xồng xộc vào bên trong, Lạc Anh bất giác đứng lên nhìn An Nhiên đang nhanh chân tiến về phía Dylan, chưa ai hiểu là chuyện gì thì đã nghe một tiếng bốp chói tai, An Nhiên vung tay tát mạnh vào mặt Dylan khiến người đàn ông gầm lên như thú dữ, hai con người bốn mắt nhìn nhau dường như đã nhận ra nhau, bất ngờ bị người phụ nữ đánh anh ta như thể phát điên lên, siết chặt lấy cánh tay An Nhiên
“ Em dám đánh tôi, em biết mình vừa mới làm gì không, muốn chết rồi sao? “.
Dylan không ngờ được người phụ nữ mình tìm kiếm bao ngày qua lại có thể xuất hiện ở đây còn ra tay đánh mình.
Lạc Anh cùng Hoắc Kinh Vũ đơ người nhìn hai bọn họ, không cần nói Hoắc Kinh Vũ cũng biết là chuyện gì, hắn chỉ ngạc nhiên khi thấy có người không sợ chết mà đánh Dylan, hắn trở nên thản nhiên ngồi xuống.
“ An Nhiên à, cậu bình tĩnh một chút “, Lạc Anh định đến ngăn thì bị Hoắc Kinh Vũ kéo lại ngồi ngay bên cạnh hắn, cô nói khẽ
“Chồng à,! ”
“ Để bọn họ tự giải quyết “, Hoắc Kinh Vũ như không để tâm chỉ lạnh nhạt đáp lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh không ai kịp thích ứng, Dylan vừa từ Los Angeles trở về không bao lâu đã dính phải chuyện này, lại còn là với bạn thân của Lạc Anh, đây gọi là oan gia ngõ hẹp sao hay còn có cách gọi nào khác hợp lí hơn không,!
Cụ thể chuyện đêm đó thế nào cũng chỉ có Dylan biết chính An Nhiên là người trong cuộc mà còn không biết chi tiết là như thế nào.
“ Anh chính người đêm đó đúng không?, sao anh dám làm vậy với tôi?”.
An Nhiên giãy giụa mạnh mẽ nhưng vẫn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông này, anh ta cũng càng lúc càng siết mạnh cánh tay cô hơn, con thú dữ trong người như bị đánh thức hắn nghiến răng nhìn An Nhiên chỉ hận không thể cắn sẽ cô ra thành trăm mảnh.
Dylan từ nhỏ đã được người khác đội lên đầu còn chưa ai dám mở miệng quát mắng vậy mà bây giờ cô lại cả gan đánh anh ta, đây thật sự là một sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời anh ta, sẽ là chuyện mà cả đời này anh ta cũng sẽ không quên được.
“ Là tôi giúp em nếu không em đã bị bọn họ chơi tập thể rồi, còn dám ra tay đánh tôi “, Dylan lúc tức giận giọng nói cũng trở nên rợn người như vậy.
“ Chơi tập thể? ý anh là sao ?”, An Nhiên lại nhận một cú sốc khác, một mình anh ta cũng khiến cô ăn ngủ không yên, ngày đêm ám ảnh vậy mà bây giờ lại còn nghe thấy ban thân suýt thì bị c**ng hi3p tập thể,! nơi đáy mắt không kiềm được mà đỏ lên nước mắt vốn cô gắng kiềm chế bây giờ lại tuôn ra, chảy dài cả gương