Juliet lại sán tới gần Tiểu Phong, vẻ mặt lả lướt.
- Nhìn đáng ghét thật! – Bông Xù nói với Lucasta.
Rồi bỗng nhiên, sắc mặt Tiểu Phong trở nên khó coi, nói lớn:
- Cậu tự làm bài tập của mình đi!
- Là tớ quên mất, chỉ lần này thôi.
- Bạn bè thì nên giúp đỡ nhau những lúc hoạn nạn phải không?
- Đó không phải những lúc hoạn nạn.
- Cậu không lẽ cũng như con nhỏ kia sao? - Juliet giận điên chỉ tay về phía Lucasta.
Hế? Hóa ra cô ta xa lánh Lucasta vì Lucasta không cho cô ta chép bài sao? Con nhỏ này ngày càng đáng ghét.
Bông Xù nghĩ bụng.
- Thế mà con nhỏ này cũng được làm lớp trưởng sao? Thầy cô có mắt nhìn ghê ha?
- Thì học sinh trong lớp bầu ra lớp trưởng mà, hơn nữa cũng không ai dám đứng ra lãnh trách nhiệm lớp trưởng, haha.
- Học sinh ở đây nhát gan như thỏ đế vậy.
– Bông Xù bất giác nói - Ấy ấy không phải ý nói cậu đâu…
- Tớ đúng là thỏ đế mà.
- Ơ? – Bông Xù chuyển chủ đề - Coi như tên Tiểu Phong đó cũng có mắt.
Tiệc sinh nhật của Bông Xù tổ chức vào buổi tối ở nhà ông Augusta.
Bạn cùng lớp rủ nhau đến chúc mừng cô.
Đám con gái ái mộ Bông Xù vì được ở cùng nhà với Tiểu Phong.
Trời đất, ở với cậu ta có sung sướng gì đâu, mấy đứa mộng mơ này, cô nghĩ.
Đám con trai thì hoa mắt hết cả lũ với nhau trước vẻ xinh đẹp của Sherry.
- A, tớ muốn sang lớp C học.
Bánh Bao ngứa mắt nhìn đám con trai đó, kéo Sherry xa ra chỗ họ.
Bông Xù rất vui vẻ và đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho sinh nhật.
Có điều Juliet cũng xuất hiện ở đây.
Buộc Bông Xù phải mời Juliet.
Cô đang mời nhóm bạn gái, nào ngờ Juliet xuất hiện.
- Juliet cậu có đi dự sinh nhật Bông Xù không? Tụi tớ vừa được mời nè.
Juliet tỏ ra tươi cười với Bông Xù.
Đây là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Và Lucasta vẫn chưa đến.
Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Lucasta đã mua một con lợn đất đáng yêu từ sớm dành cho sinh nhật Bông Xù.
Cô bỏ con lợn vào một cái túi bọc kín để vào lồ ng xe đạp.
Mẹ cô hôm nay phải trực đêm trong trạm xá.
Lucasta phải mang cơm tối cho mẹ trước rồi sẽ đạp xe đến nhà ông Augusta luôn.
Ai ngờ chiếc xe bị xịt hơi giữa đường, cô phải ghé vào một tiệm sửa xe để sửa chữa.
Hiệu sửa xe là một căn nhà rách nát tối tăm.
Dụng cụ không có nhiều.
Người thợ sửa là một người đàn ông trung niên, có khuôn mặt khắc khổ.
Người thợ thì trông buồn rầu.
Cô buôn chuyện:
- À, bác ở đây có một mình ạ?
- Ừ.
Không hiểu sao căn nhà nhỏ này lại thu hút cô.
Lucasta đi vào trong.
- Ấy, cháu đừng có tùy tiện vào.
- À vâng, cháu xin lỗi.
Cô định đi ra thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng.
Người thợ tái mét lại.
Cô liền chạy vào trong.
- Khoan đã, dừng lại! – Người thợ kêu lên.
Trống ngực cô đập thình thịch.
Cô đang sợ.
Một con ma từ uốn dài ra bay đến từ đằng sau bóp cổ cô.
- Bác nuôi âm binh sao?
Người đàn ông đáp lại bằng một nụ cười bí hiểm.
Mắt bác ta đỏ lên.
Bác ta đã không còn ý thức.
Lucasta lập tức phát sáng biến hình thành chiến binh.
Cả vùng tối sáng rực khiến con ma chói lóa và bị thương.
Nó liền điều khiển bác già tấn công cô.
Lucasta mày phải bình tĩnh, không được phép sợ hãi.
Cô lấy ra thanh kiếm lighstick sắc bén, nhưng nghĩ lại, biến nó thành một thanh kiếm gỗ chiến đấu với người thợ.
Con ma không chịu được ánh sáng hào quang xung quanh người Lucasta.
Nó trốn sau cánh cửa, trông chờ người thợ có thể giết được cô.
Người thợ mang sức của một người đàn ông trưởng thành, và đã có kinh nghiệm đi lính, không hề nao núng trong các trận chiến.
Lucasta bị bác ta nắm thóp mấy lần.
Cô không dùng phép thuật để hạ người thợ.
Cô sử dụng kiếm gỗ và những gì đã học được từ Ea vật lộn với bác ta.
Cuối cùng cô hạ được ông bác, sử dụng lightstick hình dạng nguyên bản để hóa giải lời nguyền ám lên trên người người thợ sửa xe.
Cô nhảy đến chỗ con ma.
Nữ ma đầu bị ánh sáng phát ra từ Lucasta làm thương tổn, sợ hãi r3n rỉ van xin:
- Xin đừng giết tôi! Tôi còn muốn sống với anh ấy.
Tôi là vợ của anh ấy.
Anh ấy không muốn xa tôi.
Tôi sẽ không hại ai đâu.
- Cô đang làm hại chồng mình đấy.
– Cô thở dài đáp – Ma và người không thể sống được với nhau.
Chồng cô đang bị cô hút cạn sinh khí.
Lẽ nào cô không nhận ra sao? Cô chỉ đang ích kỷ muốn lôi chồng mình theo cùng thôi.
- Tôi… - Ma nữ không còn biết nói gì.
- Xin lỗi! – Lucasta đâm thanh kiếm xuyên qua người con ma.
– Cô đã là quá khứ, nên hãy để cho chồng mình quên đi quá khứ đau buồn và bắt đầu cuộc sống mới ở hiện tại.
- Xin hãy tha cho chồng của tôi… - Ma nữ thốt ra lời cuối cùng trước khi bị tan biến.
Cô bật điện lên, thắp sáng nơi tăm tối trong nhà.
Cô đợi cho người thợ tỉnh lại.
Bác tỉnh dậy, vô cùng hốt hoảng:
- Sao lại bật sáng, vợ tôi…
- Cô ấy tan biến rồi.
- Mày… mày là thầy trừ tà?
- Bác dừng các việc nuôi ma quỷ trong nhà lại đi.
Nếu ma quỷ lớn mạnh sẽ gây hại không chỉ mình bác đâu mà cả những người xung quanh nữa.
- Mày có biết đó là vợ tao không hả? Cô ấy … tội nghiệp….
- Cô ấy không muốn làm hại bác nên tự nguyện đi rồi.
Bác nên biết nuôi âm binh là một loại tội ác.
Bác hãy bắt đầu lại…
- Mày đi khỏi đây ngay lập tức! Đừng để tao thấy mặt nữa.
- Ơ, nhưng còn xe của cháu còn chưa sửa xong.
- Cút mau! Biến đi đâu thì đi!
Lucast lếch thếch dắt bộ đi về.
Hôm nay là ngày gì xui xẻo thế không biết.
Làm ơn mắc oán.
Thôi chết, sinh nhật của Bông Xù.
Lucasta chưa có điện thoại riêng, cũng không biết làm cách nào để thông báo tới bạn.
Đành phải cố gắng nhanh nhất có thể thôi.
Bữa tiệc sinh nhật của Bông Xù đã diễn ra một nửa mà không có Lucasta.
Cậu ấy làm sao vậy nhỉ? Bông Xù trông ngóng.
Lucasta cuối cùng cũng đến được nhà ông Augusta.
Cô bước vào phòng khách có bánh kẹo đã bày rải rang khắp nhà, mọi người đã đi đâu hết.
Cô bất chợt nhìn thấy con lợn đất đặt ở trên kệ giống hệt với con lợn đất cô định tặng cho Bông Xù.
Vậy là đã có người tặng nó cho Bông Xù trước rồi.
Cô thất vọng, cô phải kiếm quà tặng khác cho Bông Xù.
Cô mang quà của mình để lại lồ ng xe.
Định sử dụng thuật chạy nhanh như chớp của mình đi tìm quà khác cho Bông Xù thì bị Bông Xù ở trên ban công nhìn thấy, vẫy tay gọi cô lại.
- Lucasta, cậu đến rồi!
Bông Xù chạy xuống đón, cô buộc phải quay lại vào trong nhà.
- Sao cậu giờ này mới tới hả?
- À, ờ tớ quên mất!
- Quên á? Cậu cậu…quên cái gì cơ?
- Ơ xin lỗi là tớ quên mất bữa tiệc này.
- Đúng là Lucasta! – Mọi người xung quanh cười.
– Không hay để ý đến mấy thứ như này.
- Thế nên cả quà cũng không có cho tớ hả?
- Đúng… đúng rồi!
Cô biết làm sao đây.
Cô không có quà để tặng Bông Xù.
Tặng cậu ấy lại con lợn thì cậu ấy sẽ thất vọng lắm.
Hơn nữa thế cũng tốt, sẽ không bị tra hỏi lý do đến muộn.
Cô không muốn bị tra hỏi chuyện gặp ma, rồi mọi người sẽ lại làm phiền người thợ sửa xe đó.
Dù sao ông ta cũng đủ đau khổ về người vợ đã mất.
Bông Xù thất vọng thực sự.
Mọi người xung quanh ngườm Lucasta tỏ vẻ khó chịu.
Lucasta chỉ biết cười trừ.
Bữa tiệc kéo dài thêm một chút rồi mọi người chia tay nhau ra về.
Lucasta dắt xe ra cổng.
Cô nhìn thấy trên tay của Juliet có hộp quà bằng báo giống hệt hộp quà của cô.
Cô nhìn lại vào lồ ng xe thì không thấy hộp quà đâu.
- Juliet, cậu đang cầm hộp quà của tớ.
- À, cái này sao? Làm sao để chứng minh nó là của cậu?
Lucasta tức giận.
Dựng xe đạp lại, chạy đến lấy lại chiếc hộp.
Bè lũ của Juliet chặn cô lại.
- Trả đây!
- Đến đây mà lấy này! – Nói rồi Juliet thả tay ra, chiếc hộp rơi xuống, nghe rõ tiếng loảng xoảng.
Đám con gái hoang mang.
- Đồ đồ dễ vỡ à?
- Sao cậu dám! – Lucasta tức giận hét lên, khiến cho bên trong nhà cũng nghe thấy.
Bông Xù chạy ra ngay lập tức.
- Ở đây vừa xảy ra chuyện gì sao? – Bông Xù hỏi.
Lucasta đang quắc mắt nhìn Juliet, định cho cô ta một bài học, nhưng nghe thấy tiếng Bông Xù, cô buông Juliet ra, không nói gì, lấy xe đạp bỏ đi.
Hôm nay là sinh nhật Bông Xù, cô không muốn phá hỏng bữa tiệc của Bông Xù.
Cô không giỏi cãi, không muốn Bông Xù nhìn thấy bản mặt cau có đáng sợ của mình được, cô đã đủ lỗi khiến cậu ấy buồn.
Đám con gái phân bua không có gì rồi bỏ về.
Bông Xù không hiểu nhiều nhưng cô cảm thấy thất vọng về Lucasta ngày hôm nay.
Có lẽ hai người thật sự không hiểu nhau.
Nhìn quanh quất, Bông Xù chợt nhìn thấy chiếc hộp ở trên đường, có tấm thiệp dán bên ngoài.
Cô mở thiệp ra xem, là thiệp chúc mừng sinh nhật cô của Lucasta.
Cô liền mở hộp ra, các mảnh vợ của con lợn đất nằm lăn lóc trong hộp.
…
Trong giờ học giáo viên chủ nhiệm gợi ý học sinh trong lớp nên giúp đỡ nhau trong học tập, đặc biệt là các môn có trong kỳ thi tuyển sinh vào cao trung từ bây giờ vì trình độ của một số bạn trong lớp đang bắt đầu trì trệ đi.
Juliet đề nghị mọi người ở lại lớp cuối giờ, các bạn giỏi hơn sẽ giúp đỡ các bạn yếu hơn.
Cô còn nói thêm:
- Sợ Lucasta không giúp đỡ mọi người thôi.
Cái ý đó nghĩa là gì chứ? Bông Xù bảo bụng.
Cuối giờ, lớp ở lại chia thành các nhóm học tập.
Riêng Lucasta bỏ về nhà.
Không thể nào, Bông Xù nghĩ.
Cậu ấy bỏ về thật mà không học nhóm á.
Tiểu Phong cũng bỏ về.
Cả cái tên này nữa.
Tên học giỏi thuộc hàng top lớp mà bỏ về thì những người kém hơn như mình phải làm sao.
Lũ yếu kém tự nhìn mặt với nhau à?
Bông Xù cùng nhóm con gái làm bài tập cùng nhau.
Được dịp cô nghe họ nói về Lucasta.
- Lucasta kiêu lắm.
Chẳng thèm nói chuyện với ai!
- Cậu ta rất ích kỷ.
Chỉ biết đến bản thân mình thôi.
- Chẳng bao giờ tham gia các hoạt động của lớp.
Mấy cậu cũng có tham gia hoạt động của lớp đâu, lại đi nói người khác thế.
Bông Xù có chút thành kiến bênh vực Lucasta.
- Cậu ta chẳng giúp đỡ ai bao giờ!
- Là học giỏi nhất lớp nên không muốn ai leo trên can mình đấy.
- Cái gì? Lucasta là học sinh giỏi nhất lớp á? – Bông Xù trố mắt hỏi.
Một người nói nhỏ:
- Ừ, điểm số đứng đầu lớp từ đầu cấp hai tới giờ.
Nhưng năm nay cậu ta bị đá rồi, Tiểu Phong giành điểm cao nhất trong đợt kiểm tra khảo sát đầu năm thì phải.
Thông tin mật, đừng nói với ai nhá.
- Thật hả? Cho đáng đời, giờ khỏi lên mặt với ai được nữa.
*****************************************
Bông Xù không về nhà ngay mà qua nhà Lucasta trước.
Cô gặp Lucasta vội hỏi ngay:
- Cậu trước đây đều là học sinh đứng đầu lớp sao? Tại sao cậu không bao giờ nói chuyện này với tớ?
- Điều này đâu quan trọng.
- Cô cười cười.
- Rốt cuộc cậu coi tớ là gì vậy?
- Là bạn.
- Thật là bạn không trong khi cậu chẳng nói cho tớ biết gì về cậu cả?
- Ơ? - Lucasta không thể nói gì, Bông Xù giận dữ.
- Cậu vốn dĩ không coi tớ là bạn! Tớ cũng không muốn gặp cậu nữa.
Bông Xù bỏ đi, để mặc cô bạn rối bời phía sau lưng.
Bông Xù về nhà, lòng khó chịu vô cùng.
Sherry và Bánh Bao cùng ở trong phòng khách.
- Hế, Lucasta học giỏi nhất lớp sao? Đùa hay thật vậy? - Bánh Bao kêu.
- Là trước khi Tiểu Phong đến.
- Haha.
- Giờ Lucasta đâu rồi?
- Chắc ở nhà.
Lucasta chẳng thèm nói với tớ câu nào về vụ sinh nhật.
Là bạn cậu ấy mà chẳng biết gì về cậu ấy.
Rõ ràng cậu ấy học giỏi điểm cao nên mới bị ghen tị và bắt nạt.
Rõ ràng nhớ ngày sinh nhật của tớ nhưng lại bảo quên.
- Cậu đang giận à?
- Tớ chỉ… tạm thời giận Lucasta vì chẳng bao giờ cậu ấy nói gì về bản thân với tớ thôi.
Cảm giác tớ như người dưng.
- Có thể thỏ đế cũng không nhận thức được về chính mình.
- Há?
- Cậu ấy khả năng bị mắc chứng chống đối xã hội.
Tiểu Phong đáp.
- Giỡn hả?
Bông Xù ngạc nhiên, hỏi:
- Sao cậu biết?
- Mẹ Thỏ Đế từng kể trước đây con mình chỉ thích ở một mình trong