Trong giờ học giáo viên chủ nhiệm gợi ý học sinh trong lớp nên giúp đỡ nhau trong học tập, đặc biệt là các môn có trong kỳ thi tuyển sinh vào cao trung từ bây giờ vì trình độ của một số bạn trong lớp đang bắt đầu trì trệ đi.
Juliet đề nghị mọi người ở lại lớp cuối giờ, các bạn giỏi hơn sẽ giúp đỡ các bạn yếu hơn.
Cô còn nói thêm:
- Sợ Lucasta không giúp đỡ mọi người thôi.
Cái ý đó nghĩa là gì chứ? Bông Xù bảo bụng.
Cuối giờ, lớp ở lại chia thành các nhóm học tập.
Riêng Lucasta bỏ về nhà.
Không thể nào, Bông Xù nghĩ.
Cậu ấy bỏ về thật mà không học nhóm á.
Tiểu Phong cũng bỏ về.
Cả cái tên này nữa.
Tên học giỏi thuộc hàng top lớp mà bỏ về thì những người kém hơn như mình phải làm sao.
Lũ yếu kém tự nhìn mặt với nhau à?
Bông Xù cùng nhóm con gái làm bài tập cùng nhau.
Được dịp cô nghe họ nói về Lucasta.
- Lucasta kiêu lắm.
Chẳng thèm nói chuyện với ai!
- Cậu ta rất ích kỷ.
Chỉ biết đến bản thân mình thôi.
- Chẳng bao giờ tham gia các hoạt động của lớp.
Mấy cậu cũng có tham gia hoạt động của lớp đâu, lại đi nói người khác thế.
Bông Xù có chút thành kiến bênh vực Lucasta.
- Cậu ta chẳng giúp đỡ ai bao giờ!
- Là học giỏi nhất lớp nên không muốn ai leo trên can mình đấy.
- Cái gì? Lucasta là học sinh giỏi nhất lớp á? – Bông Xù trố mắt hỏi.
Một người nói nhỏ:
- Ừ, điểm số đứng đầu lớp từ đầu cấp hai tới giờ.
Nhưng năm nay cậu ta bị đá rồi, Tiểu Phong giành điểm cao nhất trong đợt kiểm tra khảo sát đầu năm thì phải.
Thông tin mật, đừng nói với ai nhá.
- Thật hả? Cho đáng đời, giờ khỏi lên mặt với ai được nữa.
…
Bông Xù không về nhà ngay mà qua nhà Lucasta trước.
Cô gặp Lucasta vội hỏi ngay:
- Cậu trước đây đều là học sinh đứng đầu lớp sao? Cậu học giỏi vậy mà tớ không biết, cậu cũng chẳng nói?
- Điều này đâu quan trọng.
- Cô cười cười.
- Cũng nên ở lại cùng học nhóm với mọi người chứ.
- Không có ý nghĩa, tớ không thích.
- Ý cậu tớ học nhóm là vô nghĩa.
Rốt cuộc cậu coi tớ là gì vậy?
- Là bạn.
- Thật là bạn không trong khi cậu chẳng nói cho tớ biết gì về cậu cả?
- Ơ? - Lucasta không thể nói gì, Bông Xù giận dữ.
- Cậu vốn dĩ không coi tớ là bạn! Tớ cũng không muốn gặp cậu nữa.
Bông Xù bỏ đi, để mặc cô bạn rối bời phía sau lưng.
Bông Xù về nhà, lòng khó chịu vô cùng.
Sherry và Bánh Bao cùng ở trong phòng khách.
- Hế, Lucasta học giỏi nhất lớp sao? Đùa hay thật vậy? - Bánh Bao kêu.
- Là trước khi Tiểu Phong đến.
- Haha.
- Giờ Lucasta đâu rồi?
- Chắc ở nhà.
Lucasta chẳng thèm nói với tớ câu nào về vụ sinh nhật.
Là bạn cậu ấy mà chẳng biết gì về cậu ấy.
Rõ ràng cậu ấy học giỏi điểm cao nên mới bị ghen tị và bắt nạt.
Rõ ràng nhớ ngày sinh nhật của tớ nhưng lại bảo quên.
Tớ thật chẳng hiểu nổi cậu ta.
- Cậu đang giận à?
- Tớ chỉ… tạm thời giận Lucasta vì chẳng bao giờ cậu ấy nói gì về bản thân với tớ thôi.
Cảm giác tớ như người dưng.
- Có thể thỏ đế cũng không nhận thức được về chính mình.
- Há?
- Cậu ấy khả năng bị mắc chứng chống đối xã hội.
Tiểu Phong đáp.
- Giỡn hả?
Bông Xù ngạc nhiên, hỏi:
- Sao cậu biết?
- Mẹ Thỏ Đế từng kể qua mà, Thỏ Đế chỉ thích ở một mình trong phòng, không thích giao du với người khác, nên không có bạn.
Cô ấy đã rất lo lắng, nhưng giờ cổ cảm thấy rất vui vì thấy Thỏ Đế đang có nhiều bạn mới và trông vui hơn.
- Nếu là thật, thì tớ thật sự có lỗi với cậu ấy.
- Chúng ta cần giúp thỏ đế.
- Tiểu Phong nói.
Mẹ Lucasta sang nhà ông Augusta tìm cô.
- Hả? Lucasta không về nhà á?
- Nó chưa ăn cơm tối.
Không rõ Lucasta có sang đây không?
Đám trẻ lắc đầu hoảng hốt.
Mọi người chia nhau ra tìm cô khắp nơi.
Lucasta ôm sóc con vào lòng, thổ lộ:
- Bông Xù không muốn chơi với tao nữa.
Giờ tao chẳng còn ai để nói chuyện nữa rồi! Dù sao tao cũng không có khả năng giữ được mối quan hệ nào lâu dài mà.
Mày mà biết nói chắc cũng kêu tôi không thích cô đâu nhỉ.
Rốt cuộc ở một mình vẫn tốt hơn.
Cô cười cười với sóc con, nhưng trong lòng thì buồn muốn khóc.
Có lẽ vẫn là không nên có bạn thì hơn.
Nhìn tình cảnh cô lúc này xem, làm người ta ghét rồi mình cũng buồn.
Tự dưng khiến cho hai người buồn.
Các bạn trẻ cầm đèn pin đi tìm Lucasta.
- Cậu ấy không được phép xảy ra chuyện gì? Nếu không, tớ sẽ…
Bông Xù bị kích động.
- Chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy! Nhất định thế! – Bánh Bao nói.
- Bình thường cậu ấy hay đi đâu nhất ạ?
- Ngoài phòng ra thì nó hay đi vào rừng.
– Mẹ Lucasta kêu lên.
- Nếu vào rừng trong thời điểm này thì nguy hiểm lắm.
Mọi người cùng chạy vào rừng tìm kiếm, nhìn thấy Lucasta từ trong rừng đi ra.
Cô tự trách mình đã ngủ quên mất.
Cô nhìn thấy mọi người đang ở hướng bên kia.
Kiểu gì lại cũng bị trách mắng.
Cô thở dài chuẩn bị tinh thần nghe ăn mắng.
Điều không ngờ, Bông Xù chạy tới ôm chặt lấy cô khóc thút thít.
Bông Xù khóc? Cô hoang mang.
- Đại ngốc, ngốc, ngốc, ngốc! Tớ chỉ có nói tí chút đã không chịu nổi rồi.
Bánh Bao hích vai Lucasta:
- Cậu học đỉnh thế! Học sinh giỏi nhất lớp mà chẳng nói với chúng tớ vậy.
- Không có đâu, Tiểu Phong mới là học sinh giỏi nhất lớp.
- Cậu ta là quái vật rồi, miễn bàn.
Tớ đây sau này phải trông cậy nhiều ở cậu rồi.
- Ha ha.
Tự học đi, đừng mong chép bài.
- TT Dạy tớ cũng không được hả?
- À tất nhiên được rồi.
***************************************
Sau hai tiết học, giờ ra chơi điểm chuông, học sinh từ các phòng học chạy òa ra sân trường như ong vỡ tổ.
Bông Xù và Lucasta chơi đá cầu cùng nhau.
Họ đã chơi vui vẻ cho tới khi làn khói xám từ đâu xông vào ngôi trường.
Khói hắc ám làm cho học sinh và giáo viên trong trường bất tỉnh ngã lăn xuống đất.
- Bịt mũi vào, hơi độc đấy! – Tiểu Phong chạy ra ngoài hét với hai người Lucasta và Bông Xù.
Cả đám học sinh đang chơi xung quanh họ đều ngất hết.
Lucasta, Bông Xù, Tiểu Phong biến thành các chiến binh trong y phục đỏ, lục và trắng.
Bánh Bao và Sherry cũng từ trong lớp chạy ra tìm ba người.
Bông Xù cầm chiếc quạt sử dụng chiêu thức ‘’ngọn gió nổi lên’’ thổi tan làn khói.
Họ nhìn thấy hai tên Greeny và Reddy đang chiếu gương vàng xuống các học sinh.
Chúng vẫn chưa rời khỏi ngôi làng này ư? Không có dấu hiệu của thần Rừng.
Chúng thất vọng, quay ra bắt gặp các chiến binh.
Greeny não lòng nói: ‘’Lại là lũ chiến binh.’’
Reddy tiếp lời:
- Không ngờ chúng vẫn sống sót.
Tốt thôi, chúng ta lại có thêm cơ hội giết lũ nhóc con vắt mũi chưa sạch chúng mày.
Dám cản đường chúng ta thì phải biết nên có hậu quả gì.
- Học sinh là những bạn trẻ ngây thơ trong sáng, các người dám làm hại họ, các người sẽ bị trừng trị! – Bông Xù thét lớn.
- Không nhiều lời nữa.
Hỡi cốc thần của sự nguyền rủa!
Chiếc cốc dần hiện ra.
Không để chúng có cơ hội hành động, Lucasta nhanh tay chụp lấy cây gậy lightstick từ cổ ra, áp dụng những điều học được, nỗ lực phóng ra một luồng ánh sáng điện cực đại vào chiếc cốc.
Chiếc cốc rung lắc mạnh rồi vỡ vụn.
Greeny và Reddy cực kỳ ngạc