Edit: Đào Sindy
Qua năm, khoảng cách thi đại học cũng còn lại có thời gian ba, bốn tháng rồi, tính toán mọi chuyện cũng phải để sang bên.
Hạ Thành là sinh viên đương nhiên hưởng thụ những ngày nghĩ hè, thường
xuyên đến nhà Thẩm Mộc Tinh tìm Thẩm Minh đi chơi, hai thằng con trai ở
trong phòng chơi đạo bản, từ trước tới giờ mẹ không giống bình thường
vào cửa nhắc nhở Thẩm Minh tiết kiệm tiền điện.
Chủ nhật, mẹ Hạ
Thành là bà Luyện Kim Hoa theo con trai đến nhà họ Thẩm, Hạ Thành vừa
đẩy cửa vào, mẹ Hạ Thành cười một cái nói: “Thằng bé ngốc, nhìn đi. Dì
Xà của con còn đang bận bịu tay chân kia kìa.”
Xà Kim Phượng đang giặt quần áo, trong phòng tràn ngập tiếng vang của trục lăn máy giặt,
bà thấy hai mẹ con vào cửa, cũng cười theo: “Không sợ, ở nhà mình thì sợ gì chứ?”
Hạ Thành gãi đầu một cái nói: “Hai ‘bà mẹ Kim’ là bạn
thân từ nhỏ, trưởng thành là đồng sự, trên bàn mạt chược là bạn bài, sau này già có phải còn muốn ở chung với nhau?”
Luyện Kim Hoa xem như ở nhà mình ngồi xuống bàn mạt chược, chờ bạn bài khác đến, thuận miệng nói: “Già là thông gia.”
Hạ Thành yên lặng, biểu lộ có chút mất tự nhiên.
Xà Kim Phượng liếc cậu một cái, cũng không nói gì với Luyện Kim Hoa, từ
trong đống áo bẩn lấy móc áo ra, hỏi Hạ Thành: “Hạ Thành, hôm nay sao
con đến sớm vậy? Thẩm Minh không ở nhà.”
Hạ Thành nói: “Con tìm Mộc Tinh.”
Cậu nói xong cũng cất bước lên lầu hai.
Luyện Kim Hoa ngẩng đầu nhìn bóng lưng con trai, thu hồi ánh mắt nhìn Xà Kim
Phượng nói: “Bà xem, hai đứa trẻ không phải vẫn tốt sao? Bà lo lắng dư
thừa rồi!”
Trong tay Xà Kim Phượng giặt một bộ váy bẩn, đó bộ váy đẹp nhất của Thẩm Mộc Tinh, độc nhất vô nhị.
Ánh mắt của bà né tránh một phen, hung hăng cầm quần áo ném vào trong máy
giặt, phủi tay xụ mặt nói: “Đúng rất tốt,con của bà không dây dưa với ai kia càng tốt hơn.”
“Bà nói thật khó nghe.” Luyện Kim Phượng đốt
một điếu thuốc, đem bật lửa tiện tay ném lên bàn trà, ngồi nhàn nhã: “Cá gì gọi là dây dưa thì vốn chẳng có chuyện gì xảy ra, nó là con trai
chẳng lẽ còn sợ bị thiệt thòi sao?”
Trong mắt Luyện Kim Hoa có
chút lo lắng, lại theo khói mù lượn lờ mà trở nên cường thế: “Lại nói
con gái Đông Bắc, coi như nó có ý nhưng tôi đây lại không đồng ý!”
Bà nói xong ngồi dậy rất nghiêm túc nói với Xà Kim Phượng: “Bà cũng biết
lễ hỏi ở Đông Bắc! Bí thư Tiểu Vương theo rôi đó, đi Đông Bắc, kết hôn
thì nhà chồng phải cho hai mươi vạn lễ hỏi, eo ơi Tiểu Vương còn có
tật.”
Xà Kim Phượng bĩu môi, giũ quần áo, đáp: “Nghe nói không thấp, vẫn là cưới con dâu Ôn châutốt, không cần đưa tiền còn lấy lại.”
Luyện Kim Hoa dùng mắt ngắm bà một chút, nói: “Gần đây Mộc Tinh có thành tích thế nào?”
“Vẫn vững vàng đứng nhất.” Trên mặt Xà Kim Phượng hiện lên vẻ đắc ý: “Giáo viên nói thi đại học không vấn đề gì.”
“Chọn ngành nào?”
“Tài chính?”
“Đúng đúng đúng, tài chính và quản lý đều được.” Luyện Kim Hoa hít mãnh liệt một làn khói, mắt có lốm đốm hi vọng thoáng hiện.
Sau đó bà hỏi thêm một câu: “Bà Xà, bà gả con gái cho nhà tôi cam đoan không trả lại.”
Thẩm Mộc Tinh nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, lập tức nhét điện thoại
vào hộc bàn, Hạ Thành đi tới, uể oải nói: “Đừng giấu, là tớ.”
Thẩm Mộc Tinh ném nắp bút qua: “Vào phòng tớ không gõ cửa có phải ra vào từ bé đến giờ thành quen không hả?”
Hạ Thành sắc bén chụp lấy nắp bút, ngồi trên mép giường nhàm chán loay
hoay, cúi đầu xuống tâm sự nặng nề nói: “Mộc Tinh, tớ hỏi cậu một
chuyện.”
Tâm tư Thẩm Mộc Tinh đều ở trên điện thoại di động, gõ
thật nhanh một câu: “Nghiêm Hi Quang, giữa trưa dù bận rộn đi nữa cũng
phải ăn cơm đúng giờ.”
“Nói đi, bà đây bề bộn nhiều việc.”
“Tớ chia tay rồi.” Cậu hơi hơi giương mắt lên, lườm cô một chút, lại rất
nhanh cúi đầu chơi nắp bút trong tay, trên ngón tay xanh nhạt sạch sẽ
trong suốt.
Đúng như Thẩm Mộc Tinh dự liệu, xem thường nói: “Há, sau đó thì sao?”
“Thất tình!”
“Không sao, để tớ giới thiệu cho cậu một cô nàng xinh đẹp.”
“Cậu thì sao?”
“Tớ rất khỏe, vô cùng khỏe.” Thẩm Mộc Tinh cười ngọt ngào một tiếng.
“Lúc nào thi?”
Thẩm Mộc Tinh hung hăng đặt bút xuống mặt bàn, xoay ghế lại, hếch mady nhìn
cậu: “Làm gì? Không phải cậu cho tớ làm lốp dự bị chứ?”
Hạ Thành cười một tiếng, giống như nghe được chuyện cười lớn, sau đó phát ra tiếng cười khô khốc, liếc nhìn cô.
“Cậu làm gì thế?” Thẩm Mộc Tinh trừng cậu: “Có cần tớ cho cậu bình chụp oxi không?”
Hạ Thành khoát tay, đứng lên phủi quần áo thẳng thắn từ chối: “Không cần,
tớ muốn đến phòng Thẩm Minh chơi game,cậu cứ tiếp tục, tiếp tục ngọt
ngào của cậu.”
“Bệnh tâm thần.”
“Mỗi ngày đềutrò chuyện, có gì mà nói...” Giọng nói Hạ Thành nhỏ dần, cuối cùng cửa gian phòng đóng lại.
Thẩm Mộc Tinh tiếp tục nhắn tin riêng cho Nghiêm Hi Quang, còn một ngày nữa
là giao thừa, cô nói muốn cho Nghiêm Hi Quang một ít thịt ướp nước tương và khô con lương nhà làm.
Bà Xà mặc dù cường thế số một, nhưng ở phương diện trù nghệ còn có thể lung lạc lòng người đấy. Hàng năm mẹ
đều phơi thịt ướp nước tương rất sớm, lúc sau tết lấy ra làm đồ nhắm lại là mỹ vị vô tận, khô con lương của mẹ cũng là hàng cao cấp mà ba khen
không dứt miệng, con lương và ít thịt heo, phơi khô ăn còn ngon hơn tươi sống.
Nghiêm Hi Quang không có mẹ, trong nhà cũng không có phụ
nữ, ba lại thích uống rượu, Thẩm Mộc Tinh nhớ anh, liền cầm gậy trúc đưa sang từ lầu hai cho anh.
Màn cửa tiệm may biến thành thủy tinh,
nhìn ít thêm vài phần hương vị, một bóng dáng cồng kềnh đẩy cửa đi ra
ngoài, đi thẳng ra đầu đường, đại khái là mới vừa trong cửa hàng của
Nghiêm Hi Quang mua đồ.
Người đàn ông thân thể cồng kềnh kia cô nhận ra, là người đàn ông hôm đó trong tiệm gội đầu của Kaka.
Thẩm Mộc Tinh kéo cửa thủy tinh mà vào, Nghiêm Hi Quang đưa lưng về phía cô lựa vải.
Cô nhẹ nhàng để thịt một bên, cắn môi dưới cười xấu xa, rón rén đi qua, giống như đang ôm gấu đồ chơi lông nhung, ôm eo anh.
Thân thể Nghiêm Hi Quang đột nhiên cứng đờ, có chút nghiêng đầu, ngửi thấy
mùi hương quen thuộc trên người cô, sau đó tất cả đường cong cơ bắp toàn thân đều mềm nhũn ra.
“Đoán xem em là ai?”
Giọng nói của cô mềm mại, càng giống một con quỷ ngây thơ.
Nghiêm Hi Quang vỗ bàn tay cô đang ôm hông mình, chỉ thợ may già đang ở trong phòng.
Thợ may già thường xuyên không ra khỏi cửa, an vị uống rượu trong phòng,
khí quản ông không tốt, yết hầu luôn phát ra âm thanh rất lớn.
Thẩm Mộc Tinh tranh thủ thời gian buông anh ra, lui về phía sau một bước, Nghiêm Hi
Quang xoay người lại, cô cười thè lưỡi.“Thật là quá nguy hiểm.” Cô nhỏ giọng nói.
Nghiêm Hi Quang không nói chuyện, chỉ dùng sức vuốt đầu cô, giống như đang
giáo huấn sự lỗ mãng của cô,giây tiếp theo ấn xuống một nụ hôn lên môi
cô, như chuồn chuồn lướt nước, đốt sáng lên hai mắt thật to của Thẩm Mộc Tinh.
“Sao đột nhiên lại tới? Không sợ bị dì Xà phát hiện?” Anh quay người tiếp tục chọn vải hỏi.
“Em đến đưa cho anh hai phần thịt ướp nước tương và khô con lương, để anh và chú ăn ngày tết.”
Nghiêm Hi Quang nhìn thịt trên bàn gỗ, ánh mắt dừng lại mấy giây, nhìn không ra biểu tình gì.
“Dì Xà biết không?” Anh hỏi.
“Còn không biết... Hai phần thịt thôi, mẹ em không phải người hẹp hòi.”
Nửa ngày, anh lại hỏi: “Em sẽ ăn cùng anh sao?”
“Cùng ăn chung? Lúc nào?”
“Ăn tết.”
“Giao thừa sao? Hình như không được?”
Anh không nói chuyện.
Thẩm Mộc Tinh dạo quanh tiệm may, sờ nơi này, sờ nơi nọ, nơi nhỏ bé này luôn khiến cô có cảm giác mới lạ.
Cô sờ tấm giấy vàng, nói: “Tấm giấy vàng dùng làm khuôn cổ.”
“Ừm.” Anh cúi đầu làm việc, đồng ý.
“Đây là thước thép, đây là thước thẳng, đây là xích vuông.”
“Đúng.”
“Đây là xích ba cạnh, đây là xích chuyên dụng, cái kia là xích tay áo, cái kia là xích vòng cung...”
Nghiêm Hi Quang nghiêng đầu nhìn cô.Thì ra cô đang nói chuyện với bản thân
mình, anh không khỏi cười lắc đầu, không trả lời lại, chỉ dùng lỗ tai
lẳng lặng nghe cô nói một mình thật đáng yêu.
“Cây kéo nhỏ, phấn vẽ, loại phấn vẽ này dùng bàn ủi ủi một chút liền biến mất, đây là dây điện...”
Tay của cô dời từ dưới lên dây điện, đầu ngón tay chạm vào vai anh, có chút nghịch ngợm nói:
“Đây là Nghiêm Hi Quang, đúng hay sai?”
“Em.”
Tay của anh nhanh chóng vòng qua một đầu dây, thành thạo ứng phó với việc cô nhõng nhẽo.
Cô đã đủ hài lòng.
Nhảy cẫng lên đi sang chỗ khác tiếp tục lãi nhãi.
Anh làm việc của mình, còn cô tự nói chuyện một mình, hai người không nói lời nào cứ như vậy ở chung cũng rất tốt.
Cuối cùng cô quay lại bên cạnh anh, thận trọng sờ lên một góc của bộ quần áo anh đang làm, nói: “Chất vải này thật mềm, đây là chất liệu gì thế?”
Cô từng nghe nói qua về chất vải này, giống như đang vuốt tóc của một
thiếu nữ: “Đây chính là Cashmere*? Trời ạ, thật trơn! Giống như hai cặp
mông em bé... Nghiêm Hi Quang, chất vải này rất đắt phải không?”
* Len Cashmere: Loại len này được lấy từ lớp lông tơ của dê Kashmir (hay
còn được gọi là Cashmere) trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách được lớp lông này thì người ta phải hoàn toàn làm thủ công bằng tay. Một sợ xơ
Cashmere có khả năng cách nhiệt gấp 8 lần so với len thường, giúp nó giữ ấm vào mùa đông. Đây còn là một loại len siêu nhẹ. Len Cashmere có giá
thành đắt nhất trong các loại len.
Anh không giải thích ngay khi thấy bộ dạng nhìn trân trối của cô, trên thực tế là vì thưởng thức vẻ giật mình của cô.
“Ồ? Xa xỉ như vậy? Nhân vật tầm cỡ nào mới có thể mặc loại vải này?”
Nghiêm Hi Quang khoác áo choàng lên móc, treo tỉ mỉ xong, trả lời: “Là một ông chủ lớn.”
Ông chủ lớn... Thẩm Mộc Tinh lập tức liền nghĩ đến người đàn ông to lớn ban nãy bước ra khỏi tiện, người bị Thẩm Minh đánh chính là ông ta.
Cô có chút hứng thú tẻ nhạt, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhìn bên ngoài, nói: “ Đồng chí Tiểu Nghiêm, em phải về nhà rồi.”
“Nhanh vậy à?” Trong ánh mắt anh có chút hấp tấp, cũng có ảo não.
Anh quá bận rộn, bận đến nỗi khiến cô chơi một mình quá lâu.
“Cầm đi, chắc mẹ đang làm cơm tối, tìm không thấy em lại tức giận, bà ấy
ghét nhất là khi người khác không ăn nhân lúc còn nóng.” Thẩm Mộc Tinh
bất đắc dĩ giang tay ra với anh.
“Được rồi, tối điện thoại cho anh.”
“Ừm ừm! À đúng rồi, em đổi chủ ý mua thẻ tình nhân rồi,bọn họ nói những ai mua thẻ tình nhân đều chia tay.”
“Lời đồn.” Nghiêm Hi Quang vuốt tóc cô.
“Em đi đây.” Cô lưu luyến không muốn rời khỏi đây.
Ánh mắt Nghiêm Hi Quang rơi trên hai phần thịt, bỗng nhiên bĩu môi, gọi cô lại.
“Mộc Tinh.”
“Hả?”
“Em chờ một chút.”
Anh sải bước đi vào phòng kho, Thẩm Mộc Tinh đứng đó không hề động, nghe
thấy tiếng tìm kiếm nho nhỏ khẽ phát ra từ phòng kho, có chút lộn xộn.
Nghiêm Hi Quang đi ra, trong tay cầm theo một bộ đồ, quần áo bị che đậy nhìn không rõ bộ dáng.
Anh đưa quần áo cho cô, hai cánh tay theo thói quen chà xát sau lưng, hơi
có vẻ câu nệ nói: “Cảm ơn thịt nước tương của dì Xà...”
“Đây là gì?”
“Có qua có lại.” Anh tinh nghịch chỉ bộ quần áo, thu tay lại, cử chỉ có
chút mất tự nhiên, hình như có chút thẹn thùng, lại có chút khẩn trương: “Nếu như bị dì Xà phát hiện em đưa đồ cho anh, thì sẽ bị mắng.”
Thẩm Mộc Tinh kéo khóa kéo che ra, bên trong là bộ áo lông Cashmere cao cấp.
Dùng chất liệu tinh tế tỉ mỉ cắt may.
Đúng là kích cỡ của mẹ.