Edit: Song Linh
Giao thừa là ngày náo nhiệt nhất năm của người
Trung Quốc, nhà của Thẩm Mộc Tinh là một gia đình lớn, họ hàng liên tục
nối đuôi nhau tới, trong nhà các hộp quà màu đỏ được đặt ở khắp nơi.
Ngày Tết đương nhiên mọi người đều vui vẻ, nhưng em trai Thẩm Minh lại
không, thoắt một cái đã chui vào trong phòng làm ổ rồi chơi game suốt,
tóc mọc dài cũng không thèm đi cắt.
Thẩm Mộc Tinh đi vào phòng em trai, đẩy cửa ra, mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, Thẩm Minh đeo tai nghe đang vui vẻ bấm chuột, trên màn hình vi tính hiện lên cảnh đầu của kẻ thù bị đập nát, máu tươi đỏ thẫm bắn lên.
Thẩm Mộc Tinh đóng cửa lại, ngăn tiếng nói chuyện ồn ào của họ hàng ngoài phòng, lập tức căn phòng yên tĩnh trở lại.
Căn phòng của cậu được trang trí bằng gam màu trang nhã, giống như một thế giới hoàn toàn khác vậy.
"Đang đánh CS sao? Không thấy đau mắt hả?" Cô đứng bên cạnh, dùng tay sờ mái tóc mềm mại của cậu.
Lúc nhỏ tóc của Thẩm Minh rất mềm mại, lúc lớn lên tóc cũng giống tóc của
con gái, tất nhiên Thẩm Mộc Tinh cực kỳ thích sờ đầu của cậu. Rõ ràng
hồi xưa cậu rất ngoan ngoãn, cũng không biết từ khi nào, trên mặt cậu
bắt đầu hiện lên sự phản kháng cùng sắc sảo, cứng rắn. Về sau mỗi lần cô định đụng vào đầu cậu đều bị cậu nhanh chóng né tránh.
Mắt Thẩm
Minh vẫn dán vào màn hình máy tính, đưa tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Mộc Tinh đang ở trên đầu mình, cầm chặt, một bên nắm tay chị gái, một bên
dùng tay còn lại nhanh chóng di chuyển chuột.
"Sao chị không đi ra ngoài nói chuyện với mọi người?" Cậu hỏi.
"Có chuyện gì để nói sao? Bên ngoài ồn ào lắm." Thẩm Mộc Tinh nắm tay của cậu rồi ngồi xuống, nhanh chóng nhéo nhéo tai của cậu.
Màn hình liền biến thành màu xám tro. Vì phân tâm mà cậu bị kẻ thù đánh chết.
Thẩm Minh quay đầu nhìn cô, rút điếu thuốc trong miệng ra, nhả ra một làn
khói, híp mắt quan sát cô, trong mắt có vài phần trêu tức.
"Mẹ không cho chị đọc hai bài thơ Đường cho bảy bà cô, tám bà dì nghe nữa sao?"
Thẩm Mộc Tinh hất tay cậu ra, lườm Thẩm Minh một cái, ngồi xuống giường, dịu dàng cười: "Chị đã lớn lắm rồi, còn đọc thơ Đường gì nữa chứ."
Thẩm Minh hút thuốc, cười khẽ.
"Mẹ chuẩn bị đi mua Coca Cola đấy, em có muốn uống không? Chị lấy hai lon
cho em nhé?" Cô nói: "Dù sao em cũng sắp bị khói trong phòng này hun
chết rồi."
"Đây là kiểu chết thoải mái nhất em từng nghe qua." Thẩm Minh lại hít một hơi thuốc, nhìn cô rồi suy nghĩ: "Không uống."
Thẩm Mộc Tinh hơi sững sờ một chút, ánh mắt cong cong: "Thật sao? Em còn nhớ hồi bé lúc chúng ta vui vẻ nhất là vào lễ mừng năm mới có họ hàng đến
nhà chơi không, mọi người mang theo rất nhiều đồ uống, buổi tối lúc
người lớn ngủ say chúng ta còn lén lút đi uống trộm đấy."
Thẩm
Minh phẩy làn khói trước mặt mình, ánh mắt sâu thẳm, nhớ lại: "Mẹ nói
không cho chúng ta uống những thứ đó, phải giữ lại để mang biếu người
ta."
Thẩm Mộc Tinh bĩu môi: "Lúc còn bé chị luôn nghĩ, người lớn
thật kỳ lạ, bảo chúng ta tặng cho người khác, người đó lại tặng ngược
lại chúng ta, tặng qua tặng lại nên đồ uống cũng hết hạn luôn rồi. Cho
chúng ta uống có phải tốt hơn không."
"Không nỡ bỏ tiền ra mua đồ mới chứ sao." Thẩm Minh đáp.
Thẩm Mộc Tinh lắc đầu, chăm chú nhìn Thẩm Minh: "Về sau chị hỏi mẹ, mẹ nói
lúc đó là thời kỳ con cùng em trai đang thay răng, uống Cocacola nhiều
sẽ hư luôn hàm răng mất. Thật ra bây giờ suy nghĩ lại, đôi khi mẹ chỉ
muốn tốt cho chúng ta, chỉ không hề nói ra mà thôi."
"Hừ." Thẩm Minh cười châm biếm, dí điếu thuốc vào trong gạt tàn.
"Em "Hừ" cái gì hả, chuyện của cha Tạp Tạp thế nào rồi?"
"Vẫn đang lo liệu."
"Vậy em cho con bé mượn tiền rồi sao?"
"Không có, mẹ sẽ không cho em tiền."
"Sao em không thử nói với mẹ một lần?"
Thẩm Minh buông chuột, bỗng nhiêu quay đầu chăm chú nhìn cô, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:
"Lúc còn bé mẹ lén lút cầm Cocacola cho chị uống, em đều nhìn thấy."
Thẩm Mộc Tinh toàn thân trì trệ, động tác cứng ngắc, nhanh chóng giả bộ tức
giận, đập một cái lên lưng cậu: "Tìm xương trong trứng! Không phải cuối
cùng chị đều cho em uống hết phần của chị sao hả!"
Thẩm Minh vẫn nhìn màn hình vi tính, bực bội nói:
"Chị biết thứ em nói không phải là Cocacola."
Thời điểm giao thừa không được ở cùng một chỗ với Nghiêm Hi Quang, Thẩm Mộc
Tinh rất thất vọng, thừa cơ trong nhà nhiều người ồn ào, cô chuồn đến
chỗ anh, nhưng chỉ thấy được cảnh tượng anh đang cô đơn làm việc trong
cửa hàng, không có họ hàng, không có rượu với thức ăn, chắc là các bác
thợ may uống nhiều quá nên ở trong phòng ngủ, chỉ có một mình anh bận
rộn.
Thẩm Mộc Tinh đứng ở ngoài cửa lặng lẽ nhìn bộ dạng cô đơn
của anh, mũi cay cay, cô cũng không đi vào trong, cô sợ anh buồn, cùng
vui vẻ ở bên anh rồi lại chia xa, càng gặp càng cho anh cảm giác mất
mát.
Sau đó Thẩm Mộc Tinh hạ quyết tâm, giao thừa không ở cùng với anh, nhất định tết nguyên tiêu phải bám dính lấy anh mới thôi.
Phải ở cùng nhau vô cùng nháo nhiệt, vô cùng vui vẻ.
Vì vậy ngày mùng một tháng sáu học sinh phải đi học lại, mới đầu năm đã
bao lớn bao nhỏ quay lại trường, nói dối mẹ là tết Nguyên tiêu cũng
không được nghỉ để được tự do đúng một ngày.
Sáng sớm tết Nguyên
tiêu, cô đã chuẩn bị xong đồ dùng thiết yếu cho sinh hoạt, vừa bước ra
khỏi cửa phòng ngủ, Nghiêm Hi Quang đã sớm đỗ xe ở trước cửa, cô dùng
hết sức vác trên mình túi sách to đùng lao ra trước cửa sổ xe, hôn lên
khuôn mặt thoải mái của anh, không chờ được nữa liền ngồi vào ghế lái
phụ.
"Anh chắc chắn sớm như vậy chúng ta đã đi ăn "Cơm trưa"?" Thẩm Mộc Tinh đóng cửa xe, thắt dây an toàn cho mình.
Nghiêm Hi Quang giống như cố ý sắp xếp lịch trình cho ngày hôm nay vậy.
Tóc của anh vừa mới được cắt, một màu đen tuyền, dáng vẻ chỉnh tề, quần áo là đồ mới, đến đôi giày cũng mới nốt.
Anh nắm vô lăng, nói: "Có rất nhiều người lúc trời chưa sáng đã đi rồi."
Thẩm Mộc Tinh ngạc nhiên, đôi mắt phát sáng như vừa tìm thấy điều mới lạ:
"Em từng nghe qua tiệc trăm nhà Thái Thuận rồi, nhưng chưa từng đi ăn
bao giờ, một vạn người cùng nhau ăn cơm, thật sự rất hùng vĩ nha!"
*Một vạn = 10 000
Nghiêm Hi Quang nói: "Mỗi năm ông ngoại đều làm tổ trưởng, khi còn bé anh đã
đi ăn mấy lần, em thích chỗ đông vui, có lẽ sẽ thích bữa tiệc này."
Nơi bọn họ muốn đến là trấn Nhã Dương thuộc huyện Thái Thuận, nơi đó lập kỉ lục Guiness vì phúc tiệc có vạn người đến ăn. Ông ngoại của Nghiêm Hi
Quang là người của huyện Thái Thuận, gọi qua gọi lại rất nhiều lần để
chỉ đường cho anh vào trong, ông nghe nói anh muốn mang một cô gái về,
vui tươi hớn hở đồng ý, đơn giản chỉ cần nói cho ban tổ chức khó tính
của buổi tiệc chuẩn bị thêm hai phần ăn thôi mà.
Đây là lần đầu
tiên hai người cùng đi chơi với nhau, so với khi đi trại hè hồi bé thì
cô vẫn thấy lần này hưng phấn hơn nhiều. Dù sao cũng là đi cùng với
người mình yêu, đi đến một nơi không ràng buộc, là một chuyện cực kỳ
hạnh phúc.
Xe bắt đầu tăng tốc từ phía nam Ôn Châu, tới cao tốc
Dũng - Thai - Ôn đến khi ra khỏi ải Phân Thủy, rồi lên tỉnh lộ 58 mới,
dùng nguyên hơn ba tiếng. Mới đầu cô còn hưng phấn hỏi tới hỏi lui, sau
đó nhìn hàng xe liên miên bất tận trên cao tốc, bất tri bất giác đã ngủ
rồi.
Nghiêm Hi Quang vẫn giữ nguyên bộ dáng tỉnh táo quan sát đường
đi, dường như vẻ im ắng buồn chán này chính là con người thật của anh.
Thật ra cô chính là một đứa trẻ.
Chuyện đi xe với tốc độ cao, trạm thu phí, phương hướng gì đó, cô chẳng biết chút gì cả.
Mà Nghiêm Hi Quang thì rất thông thạo, lúc phải giảm tốc độ để đi qua trạm thu phí, anh vẫn khoác thêm một chiếc áo cho cô.
Chiếc áo khoác kia đã sớm được để trong xe, giống như anh đoán trước được việc đi đường buồn chán này sẽ làm cô ngủ mất.
Khi đến huyện Thái Thuận, khắp nơi đều là xe buýt du lịch. Thẩm Mộc Tinh
bị tiếng kèn của hướng dẫn viên du lịch đánh thức.
Hai người xuống xe, anh đã hạ cửa sổ xuống rồi lấy đưa thực phẩm bổ dưỡng
ra đưa cho ông ngoại, Thẩm Mộc Tinh liền đứng một bên duỗi lưng, mỉm
cười nhìn ông.
Anh đóng cửa xe lại, một tay cầm chiếc hộp con, nói với cô: "Đi thôi."
"Em cũng muốn vác." Cô làm nũng nói.
"Cái gì?" Anh không nghe rõ, tưởng cô nói muốn giúp anh vác đồ, nói: "Không cần, không nặng."
Cô bước tới, ôm cánh tay rắn chắc của anh rồi kéo đi, mỹ mãn cười: "Em nói em muốn vác anh đi, không phải giúp anh vác đồ đâu! Tốt lắm!"
Lúc này anh mới hiểu rõ, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của hai người đang dán sát vào nhau, khoé miệng mỉm cười.
Trước đây bọn họ chưa từng tiếp xúc thân mật với nhau như vậy.
Trên đường đi, những ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, có hiếu kì, có hâm mộ, nhưng lại không khiến bọn họ cảm thấy căng thẳng cùng lo lắng.
Hôm đó là một ngày nắng, tuy thời tiết hơi lạnh, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của người.
Lần đầu tiên Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy Tiệc trăm nhà, thật sự cả đời không quên được.
Trọn vẹn ba con phố, từ đầu đường đến cuối phố, cách mỗi một mét thì lại có
một cái bàn tròn được trải khăn đỏ, ngăn nắp mà đông đúc.
Tiệc
trăm nhà được phân công rõ ràng, mỗi tổ có một tổ trưởng, mười người đầu bếp, tổng cộng có mười tổ, mỗi tổ gồm một trăm bàn, mỗi bàn ngồi được
mười người, đúng là có thể chiêu đãi đến một vạn người.
Lúc hai
người bọn họ đến thì đã không còn chỗ trống, khi đi giữa các dãy bàn còn có thể thấy được ghế nhựa chồng thành núi, nghe được tiếng đinh đang
của nồi bát muôi chậu, tất cả các gian hàng hai bên đường phố không phải đang bán hàng, mà có rất nhiều người đep tạp dề màu đỏ chạy đông chạy
tây lo việc, tiếng to tiếng nhỏ vang lên lẫn cả giọng địa phương nồng
đậm.
Tiệc trăm nhà được tổ chức bởi già trẻ nam nữ của trấn, bởi
vì phục vụ khách du lịch đến từ mọi nơi nên gọi là "Giúp đỡ mọi người".
Những chuyện này đều là Nghiêm Hi Quang với tư cách là nửa người huyện Thái
Thuận kể cho cô, Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên nghe qua, cực kì mới lạ.
Cô ôm cánh tay của anh, tạo thành đôi tình nhân bình thường nhất trong đám người.
Giọng nói của anh vừa từ tính vừa êm tai, trái ngược với các bác hướng dẫn
viên du lịch nhiều tuổi: "Trước kia tiệc trăm nhà của huyện Thái Thuận
được gọi là tiệc phúc, nhớ lại năm đó, thời Nam Tống có một nhà giàu họ
Trương, vào đúng ngày Tết Nguyên tiêu đó, mời mọi người xung quanh tụ
tập lại."
Thẩm Mộc Tinh thân mật ôm cánh tay anh, nở nụ cười hạnh phúc, vẻ mặt chân thành nghe hướng dẫn viên giải thích lý do của bữa
tiệc này.
"Sau này như thế nào?"
Nghiêm Hi Quang nói: "Sau này hả, nhà họ Lý đến, nhà họ Vương cũng đến, nhà họ Lưu cũng đến nốt."
Thẩm Mộc Tinh nghịch ngợm tiếp lời: "Nhà họ Thẩm cũng đến!"
"Được được, em đã đến rồi." Anh nở nụ cười.
Hai người vừa cười vừa nói đi đến khu vực của ông ngoại.
Ông ngoại là tổ trưởng tổ 3, trên tường có dán giấy màu đỏ tên ông, vậy mà
ông ngoại Nghiêm Hi Quang cũng họ Nghiêm, gọi là Nghiêm Thái Thuận.
Giấy đỏ ghi thông báo thực đơn của tổ 3, đồ nhắm là lươn khô, món chính là
mắt cá nấu măng, bánh mật, mì sợi, thịt thỏ xông khói, đậu cô ve xào, gà rán và lòng lợn ướp cay, canh long nhãn, chè trôi nước, cực kì đặc sắc.
Ông ngoại đang bận túi bụi ở phòng bếp, Nghiêm Hi Quang và Thẩm Sao Mộc chỉ đứng ở cửa nhìn ông đi ra đi vào mà không dám quấy rầy.
Đột
nhiên phải phục vụ thêm một bàn mà không được báo trước, bát đũa không
biết mượn ở đâu, ông ngoại chạy tới cửa, lớn giọng hò hét để người ta đi mượn bát, trong lúc vô ý thì nhìn thấy Nghiêm Hi Quang.
"Tiểu
Quang...! Con tới rất đúng lúc! Mau mau! Mau vào đây!" Ông ngoại vừa rồi còn hơi tức giận mà vừa nhìn thấy Nghiêm Hi Quang thì trong nháy mắt
bụng đã nở hoa.
"Đi thôi." Nghiêm Hi Quang nhẹ giọng nói với cô.
Gò má Thẩm Mộc Tinh ửng đỏ, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chỉ biết kéo tay của anh đi tới.
"Con đến lúc nào?"
"Con vừa tới, sợ làm phiền ông nên không dám quấy rầy." Nghiêm Hi Quang dùng tiếng địa phương trả lời.
"Cô gái này là..."
"Bạn gái của con, Thẩm Mộc Tinh. Mộc Tinh, gọi ông ngoại."
"Con chào ông ngoại." Đôi mắt to của Thẩm Mộc Tinh chớp chớp, giọng nói dịu
dàng nhu hoà, mỗi khi ở cùng một chỗ với Nghiêm HI Quang đều bày ra bộ
dáng trẻ con.
"Được được được! Ông cũng chào con." Ánh mắt của
ông ngoại vẫn luôn đánh giá Thẩm Mộc Tinh, ánh mắt hiền lành, khi cười
nếp nhăn của khuôn mặt giống như hoa văn của gốc cây già, nhưng không
cản được vẻ uy nghiêm do ngũ quan đoan chính của ông mang lại: "Con nhìn ông đang bận lắm đấy, chỗ cũng không giành được cho các con, lát nữa có bàn mới, ông giữ chỗ cho hai đứa, phải ăn chơi thật ngon!"
Thẩm Mộc Tinh lanh lợi nói: "Ông ngoại, có cần chúng con giúp không ạ?"
"Không cần, không cần." Ông ngoại khách khí đáp.
Nghiêm Hi Quang nhìn cô, bất đắc dĩ cười, nói với ông ngoại: "Tính cô ấy hay
tò mò, lại thích những chỗ đông vui, người tìm công việc cho cô ấy làm,
tất nhiên cô ấy sẽ vui vẻ."
Thẩm Mộc Tinh liếc qua thì thấy anh đang cười, bộ dáng "Anh hiểu em nhất mà".
Lúc này mấy người phụ nữ vẻ mặt thật thà đang bê chậu bát ra ra vào vào,
đều cười rồi dặn dò Nghiêm Hi Quang, Nghiêm Hi Quang cũng đáp lại từng
người, khiêm tốn lễ phép.
"Được được được, con gái có tính cách tò mò rất năng động." Ông ngoại nói: "Đi vào cùng ông."
Cuối cùng Thẩm Mộc Tinh cũng mò đến hậu viện phía sau để lau bát, cô vui vẻ
đến điên mất, cùng nhóm phụ nữ thiếu nữ trò chuyện rất sôi nổi, cuối
cùng cũng được như ý nguyện nhìn cảnh mọi người náo nhiệt xào nấu đồ ăn.
Đã ăn được Tiệc trăm nhà, không biết từ lúc nào trời đã khuya, nếu lái xe
về Ôn Châu thì ký túc xá cũng đã đóng cửa, ông ngoại liền lo liệu cho
hai người ngủ lại trong nhà.