Edit: Tiểu Lăng
Nhà ông ngoại không tính là nhà có tiền trên thị trấn, chỉ có một căn nhà
cũ gồm hai sân chính phụ, đó là nhà kiểu Thái Thuận chính tông, ngói
xanh, tường thấp, đấu củng*, cột gỗ, phòng ốc gần nước, ẩn vào sườn núi.
(*) đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những
thanh ngang từ cột trụ chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông
chèn giữa các củng gọi là đấu
Tiến vào cửa sân là có thể trông
thấy một bảng hiệu trên cửa, viết bốn chữ vàng “Thêu trăng cắt sao” từ
trái sang phải. Ông ngoại của Nghiêm Hi Quang là thợ may nổi danh của
thị trấn, bảng hiệu là do một người bạn già làm tặng ông năm 1995.
Bà ngoại là một người phụ nữ chất phác mập lùn, thường ở nhà làm ít món ăn cung cấp cho du khách tới nhà ăn. Bên hướng dẫn du lịch và bà ngoại có
liên hệ, mỗi lần có du khách tới ở trong phòng cổ quanh đây, hướng dẫn
viên đều sẽ đề cử họ đến nếm thử tay nghề của bà ngoại, ăn ngon mà không đắt, một đĩa cá lư* hấp chỉ có 20 khối.
(*) cá lư: Loài cá thân
dẹp, miệng to vảy nhỏ, lưng hơi xanh, bụng trắng, tính hung dữ, ăn tôm
cá để sống, ở gần biển, mùa hè từ biển bơi ngược vào sông, mùa đông bơi
ngược từ sông ra biển, thịt ăn được. Còn gọi là "ngân lư" hay "ngọc hoa
lư". Giống ở Tùng Giang gọi là "tứ tai lư" rất ngon.
Giờ vẫn còn
nhớ cái mới lạ, sôi nổi, ngượng ngùng, vinh quang của ngày ấy, rất nhiều cái lần đầu tiên, mà bất kể là qua bao nhiêu năm nữa cũng sẽ vẫn không
quên đi một phần nào.
Láng giềng gần xa đều đã đến, nam nữ già trẻ ngồi quanh sân, uống rượu tưng bừng.
Người nhà nông ăn cơm ở trong sân không thể thiếu chó và trẻ con, Thẩm Mộc
Tinh vừa xin bà ngoại chỉ xem phải hấp cá lư bao lâu, vừa bận bịu trêu
trẻ con, cho chó ăn.
Nghiêm Hi Quang thì ăn đồ của bà ngoại đến nghiện rồi, uống mấy ly rượu đế vào, gò má trắng nõn hơi đỏ lên.
Tay trái anh cụng chén với bậc cha chú và hệ đồng lứa, tay phải lại luôn nắm chặt tay cô đặt lên đùi mình.
Ăn nói tốt nhất trong thế hệ đồng lứa là anh họ hai nhà dì của Nghiêm Hi
Quang, có lẽ là quan hệ không tệ lắm, uống đến mặt đỏ tới mang tai rồi
mà vẫn chưa thỏa chí, luôn miệng bảo Nghiêm Hi Quang rót rượu.
“Thằng ba, bao giờ mới định lấy vợ lập nghiệp hử?” Anh hai say rượu, cười nhìn Thẩm Mộc Tinh.
Thẩm Mộc Tinh nghe thấy, nhưng làm bộ chưa nghe được, nghiêng người cho cún con ăn xương, tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Giọng nam phía sau cô cũng hơi say, cười nói với anh hai: “Cô ấy còn chưa thi lên đại học mà.”
Trong đó có một thân thích nhìn Thẩm Mộc Tinh khen: “Sinh viên à?”
Anh hai nói: “Thằng ba từ nhỏ đã được nhiều cô bé thích, lấy một bà xã là sinh viên thì có gì mà ngạc nhiên!”
Lúc này Thẩm Mộc Tinh mới ngồi thẳng người lên, hào phóng nói với mọi
người: “Em phải thi xong kỳ thi tốt nghiệp trung học này đã, rồi mới vào đại học.”
Anh hai vội nói: “Không vội không vội, thằng ba hẵng còn trẻ chờ em tốt nghiệp rồi kết hôn là vừa.”
Bà ngoại nói: “Còn trẻ gì nữa? Hồi bà lớn bằng nó đã sinh mẹ của cháu rồi!”
Ông ngoại cười lớn: “Cái bà vụng này, toàn nói cái gì không đâu trước mặt
con gái nhà người ta, không sợ người ta cười chê à, bà xem con gái nhà
người ta đỏ mặt như nước canh quả hồng rồi kìa!”
Nghiêm Hi Quang bỗng quay đầu lại, buồn cười nhìn cô, cố ý nói:
“Em đỏ mặt? Anh xem cái nào.”
Tối nay anh uống rượu, chứ ngày thường cũng không lỗ mãng như vậy.
“Trời ạ, không có mà! Tránh ra…” Thẩm Mộc Tinh ngăn tay của anh, quay lưng đi cho chó ăn, nhưng nụ cười trên khóe môi lại không tài nào thu lại được.
Nghiêm Hi Quang nhìn cô một lát, khẽ cười.
+++
Bình thường, nhà ông ngoại không có khách ở, các phòng đều dùng làm nhà kho, có một phòng nhỏ tạm coi là sạch sẽ, bà ngoại tỉ mỉ trang hoàng lại,
dẫn Thẩm Mộc Tinh vào phòng xem. Thẩm Mộc Tinh vẫn còn trẻ con, lần đầu
tiên vào ở một căn phỏng cổ như vậy, kể cả một cái gùi trúc cũng thấy tò mò, vui sướng cảm ơn.
Bóng đèn trong phòng nhỏ bật lên, sắc vàng ấm áp tràn ngập, cửa sổ hơi gỉ yên tĩnh trong bóng mờ, khung nhỏ bện
bằng trúc được treo trên cửa sổ, trên đó bày cá chình khô.
Tiếng
ông bà ngoại dọn phòng bếp đã thành bối cảnh, Nghiêm Hi Quang đứng ở cửa phòng cô, người dựa vào khung cửa, tay vuốt một cái móc bình an, khóe
môi cong cong lên, yên lặng nhìn cô bận tới bận lui, mặt vô cùng thỏa
mãn.
Thẩm Mộc Tinh quay đầu nhìn thoáng qua, trải giường chiếu cho mình, vuốt phẳng nếp uốn trên ga trải giường.
Cô hỏi: “Anh uống nhiều quá đấy? Sao còn chưa đi ngủ?”
Nghiêm Hi Quang giơ móc bình an trong tay lên, móc ngọc và kéo nhỏ va vào nhau, phát ra tiếng leng keng.
Anh nói: “Em vẫn luôn mang theo thứ này bên người à?”
Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy, lập tức kinh ngạc chạy qua, ảo não nói: “Sao nó lại ở chỗ anh? Rõ ràng em treo ở trên cặp sách mà!”
“Rơi trong xe.” Nghiêm Hi Quang nói: “Em thích thì anh mua cái đẹp hơn cho em.”
Thẩm Mộc Tinh túm ngay lấy móc bình an, để tua rua màu đỏ mềm mại nằm trong
lòng bàn tay, nói: “Em không cần, em thích cái này hơn.”
Nghiêm Hi Quang không nói gì, đi vào nhà, đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn gì bên ngoài.
Thẩm Mộc Tinh tiếp tục trải giường, nói: “Ván giường cứng quá, không đẩy nổi.”
Nghiêm Hi Quang không quay đầu lại, nói: “Giường có ngăn.”
Theo bản năng, Thẩm Mộc Tinh nhìn xuống dưới giường: “Thật sự là giường có ngăn, giống kiểu giường đông bắc.”
Anh yên lặng, đưa tay sờ lươn khô trong gùi, giọng chầm chậm nhè nhẹ:
“Cha anh ở rể, học nghề với ông ngoại, anh ở đây mười năm. Tối đến ngoài cửa sổ luôn có chó sủa, họ nói, đêm có chó sủa là vì có quỷ, anh nhát gan,
luôn sợ dưới giường có quỷ, khóc suốt, mẹ bèn nhờ người làm thành giường có ngăn, bà ấy nói, như thế sẽ không lo dưới giường có quỷ nữa.”
“A…” Thẩm Mộc Tinh không nhịn được hỏi: “Vậy tại sao ông bà ngoại không nhắc đến mẹ anh?”
Nghiêm Hi Quang cười lạnh: “Nhắc đến thì được cái gì, người ở nước lạ, xa ngút ngàn dặm không tin tức.”
“Ông bà ngoại đang giận dì?”
“Sao có thể không giận?” Giọng anh bỗng cứng rắn lên: “Ném chồng bỏ con đi xa như thế, mười năm cũng chưa về nổi một lần!”
Thẩm Mộc Tinh lập tức biết mình lắm mồm, nhìn anh một lát, lập tức dịu dàng
ngoan ngoãn đi qua, ôm lấy eo anh từ phía sau, dỗ anh: “Được rồi được
rồi, là em lắm mồm.”
Anh thở chậm lại, trở về bình tĩnh như nước: “Không phải.”
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, cô hơi cảm khái, nói: “Nghiêm Hi Quang, nếu anh có cơ hội xuất ngoại, anh…”
“Sẽ không.” Anh nhạy bén đoán cô định hỏi vấn đề của phái nữ, không chút do dự nào đáp: “Anh sẽ ở lại bên cạnh người mình yêu.”
Lòng Thẩm Mộc Tinh lập tức ngọt hơn ăn mật, dán mặt vào lưng anh, nghịch ngợm đắc ý: “Ya ya ya, em đúng là có sức hút mà!”
Anh hít sâu một hơi, xoay người lại, ấn một nụ hôn xuống trán cô, nói: “Đi ngủ sớm đi, sáng mai ba giờ đã phải đi rồi.”
“Tuân lệnh!”
…
Đêm dài thanh vắng.
Căn nhà yên tĩnh, Thẩm Mộc Tinh nằm một mình trên giường, trằn trọc.
Nghiêm Hi Quang ngủ cùng phòng với ông bà ngoại, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ngáy già nua.
Cô giương mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghe thấy tiếng chó sủa.
Thẩm Mộc Tinh ngồi dậy, cảnh đêm bên ngoài u tĩnh vô cùng, chỉ có một vầng trăng tròn treo cao
trên trời là sáng rực rỡ.
“Đêm có chó sủa… là vì có quỷ…”
“Đêm có chó sủa… là vì có quỷ…”
Thẩm Mộc Tinh nhìn căn phòng lạ lẫm tối như mực này, bỗng sợ nổi da gà, tò mò vốn có cũng bị sợ hãi đánh tan.
Cạnh cửa sổ treo một cái gùi chứa lươn, đổ bóng lên tường nhìn như một đầu người đang treo ở đó.
Thẩm Mộc Tinh càng nghĩ càng sợ, dù biết tất cả đều là do chính mình dọa mình, nhưng cũng không ngủ được.
Do dự cỡ độ hơn một tiếng, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, dùng giọng cực thấp gọi Nghiêm Hi Quang.
“Nghiêm – Hi – Quang –”
Tiếng cô chìm ngập trong tiếng ngáy của ông ngoại.
Vốn một mình, không gọi anh đã sợ, đã thế gọi lại không ai đáp, Thẩm Mộc Tinh lại càng sốt ruột hơn.
“Nghiêm Hi Quang.” Cô rụt rè một lát, dùng giọng bình thường gọi thêm một tiếng.
Phòng vẫn im ắng.
Cô đang định rời giường xuống đất, đã nghe thấy trong phòng ông ngoài có tiếng đi dép.
Cô gọi nhỏ thế mà anh vẫn nghe được?
Thẩm Mộc Tinh mừng rỡ, như một con côn trùng có cánh mắc phải mạng nhện được cứu, càng không ngừng tới gần mép giường hơn, gọi: “Nghiêm Hi Quang…”
Sau nửa phút, Nghiêm Hi Quang xuất hiện ở cửa phòng cô, nửa phút này chắc là anh đang mặc quần áo.
Đèn trong phòng bật lên, bóng đèn bị dây treo đu đưa lủng lẳng, ánh sáng
tối đi một chút. Bóng Nghiêm Hi Quang đứng ở cửa, quần áo trên người
không ngay ngắn mấy, có mấy khe vẫn lộ ra.
“Sao thế?” Anh nhíu mày.
“Em… Em sợ…”
“Sợ cái gì? Anh đang ở ngay cách vách.”
“Tại anh hết! Ai bảo nói chó sủa có quỷ làm gì! Làm em không ngủ được!” Cô
nhìn chằm chằm anh, như thể anh phạm phải tội tày trời.
Nghiêm Hi Quang nhìn đồng hồ: “Thẩm Mộc Tinh, không ngủ nữa là mười một giờ rồi đấy.”
“Em không cần, nói gì em cũng không ở một mình ở đây nữa.”
“Vậy em định ở cùng với bọn anh à?”
Bên tai cô là tiếng ngáy của ông ngoại, cô nhăn nhăn mũi, lắc đầu: “Không.”
“Vậy em muốn thế nào?”
Cô ho nhẹ một tiếng, nói cực kỳ tự nhiên: “Vậy anh ngủ cùng em là được.”
“Thẩm Mộc Tinh!” Anh lập tức ngăn lại cô, nhỏ giọng cường điệu: “Em là nữ!”
Cô càng càn rỡ hơn, gương mặt nhỏ xệ xuống, túm ga giường càng chặt hơn.
“Vậy thì sao? Cũng không phải chưa từng ngủ cùng phòng… Dù sao nếu anh dám đi, thì chuẩn bị sáng mai nhặt xác em đi…”
Nghiêm Hi Quang dường như bó tay với cô, co kéo vìa giây, thỏa hiệp, nhấc chân đi vào phòng, tiện tay tắt đèn đi.
Căn phòng lập tức đen kịt.
Thẩm Mộc Tinh hơi lòa mắt, ánh sáng đột nhiên biến mắt khiến cô không nhìn rõ.
Chỉ cảm thấy phần giường bên cạnh mình bỗng có thêm một cơ thể nằm xuống,
anh kéo kéo chăn, thò tay dùng sức giật một cái, như đang dỗi với cô,
kéo cô vào lòng mình!
Anh nằm xuống, không cho giải thích, ôm cô ngủ.
Thẩm Mộc Tinh ngớ ra!
Cô như một con ấu trùng cuộn trong vỏ, không dám nhúc nhích, tim đập thình thịch như thể sắp nhảy ra ngoài.
Hơi thở của anh, hương vị của anh xuyên qua quần áo, truyền tới hơi ấm, tất cả của anh đều kích thích lỗ chân lông của cô, khiến người cô nổi một
tầng da gà.
Sau đó cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng tim đập của anh, kịch liệt y hệt cô.
Chừng nửa tiếng, họ không nhúc nhích, nhưng lại biết rõ, cả hai đều không ngủ.
Mãi đến khi tay trái ép tê rần, Thẩm Mộc Tinh mới hít sâu, giật giật người, ngẩng đầu, lại phát hiện mắt anh như trăng tròn nhìn cô.
“Tê tay rồi hả?”
“Tê rồi.”
“Vậy đổi tư thế ngủ.” Anh nói.
“Vâng.” Cô lật người, quay mặt về cửa sổ.
Chẳng bao lâu sau, cô lại lật lại: “Em không muốn ngủ hướng cửa sổ.”
Anh nhắm mắt ừ, hai người lại quay về tư thế ngủ hướng vào nhau.
Một lát sau, Thẩm Mộc Tinh hỏi: “Tay anh tê rồi à?”
Nghiêm Hi Quang không nói gì.
Thẩm Mộc Tinh ghé đầu lại, hỏi nhỏ: “Anh… ngủ rồi à?”
Anh vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Mộc Tinh thả lỏng hơn, đưa tay đi sờ mặt anh, ngay khi vừa đụng phải anh, bỗng bị anh cầm tay lại!
Nghiêm Hi Quang cứ thế kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, miệng Thẩm Mộc Tinh khô chát, cũng không kinh ngạc, căng thẳng nuốt tiếng kêu vào.
Nhắm mắt lại, bỗng nhớ tới hôm đó trong xe, anh đưa tay cởi móc bình an cho
cô mà mãi không cởi được. Sau đó rốt cuộc cũng cởi được xuống, bỏ vào
trong tay cô.
Thẩm Mộc Tinh hoảng sợ, cúc áo đã bị anh cởi hai nút, lộ ra xương quai xanh trắng như ánh trăng.
Mà nụ hôn của anh, như mưa nóng dày đặc, không ngừng rơi trên môi cô.
Người như có nước bốc hơi lên, không biết vì sao cứ điên cuồng tuôn ra ngoài, song lại vẫn không phá cái túi da kia ra, căng tới nỗi cô sắp nổ.
Từng lớp sợ hãi và vui sướng dâng lên, từng tấc quần áo bị cởi ra, trong phòng yên tĩnh đang diễn ra một việc điên cuồng.
Cô không nhớ rõ họ đã làm gì, hôn, vuốt ve, dây dưa, ôm.
Anh trẻ tuổi lại cẩn trọng, nụ hôn của anh mãnh liệt lại khắc chế.
Đêm đó cô cực thẹn, lần đầu tiên để một người đàn ông đụng chạm vào thân
thể của mình, tấc nào được tấc nào không, lòng cô vẫn đếm cả buổi tối,
nhưng lúc chặn tay anh lại vẫn cứ lén lút thả lỏng.
Cô không tin thế gian này có loại mê loạn này có thể sánh với đêm dây dưa đó.
Lần đầu tiên họ chạm vào thân thể nhau, nhưng lại không dám vượt lôi trì nửa bước.
Ánh trăng, xấu hổ lặn đi.
Trong đêm tối hôn mãi không đủ, nháy mắt đã tới ba giờ.
Cô bừng tỉnh từ trong môi anh, tùy ý để anh áp lên người mình, hôn xuống, xuống nữa, xuống nữa…
Cô há miệng hít sâu, như vừa lặn xuống biển sâu một lần, lại ngoi lên trong giây lát