Chị Lan kích động nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, chị ta khẽ thở dài một tiếng rồi đặt tay lên vai tôi nói: “Hứa Lương, chị Lan vốn dĩ rất thích cậu, nhưng không ngờ cậu lại làm ra chuyện điên rồ đến như vậy, gây ra tai nạn chết người.
Lần này, chị Lan e rằng không thể giúp được gì cho cậu rồi".
Nghe chị Lan nói mà lòng tôi loạn cả lên, tôi không biết mình nên làm gì.
Tôi e rằng cách duy nhất chỉ có thể là chờ chết.
Sau đó, vì để ngăn tôi chạy trốn, chị Lan đã gọi hai nhân viên của đội bảo vệ nội bộ đến và canh giữ tôi trong phòng làm việc của chị ta.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, đây chính là cảm giác chờ chết.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi khác thường, chỉ có hai mươi phút ngắn ngủi, mà tôi cảm thấy như thể hai mươi năm đã trôi qua.
Sau đó, điện thoại di động của chị Lan đổ chuông, chị ta cầm điện lên trả lời, rồi nhìn tôi, nói: "Hứa Lương, giám đốc Vương đã đến rồi, chị đưa cậu đến văn phòng của anh ta".
Tôi gật đầu, trái tim tôi bắt đầu đập dữ dội trong lồng ngực.
Tôi theo sau chị Lan ra khỏi văn phòng, hai nhân viên của đội bảo vệ nội bộ cũng theo sát phía sau tôi, để tôi không có được cơ hội chạy thoát.
Văn phòng của Vương Hoài Viễn được gọi là văn phòng Chủ tịch và nằm trên tầng năm.
Bước vào phòng làm việc của Vương Hoài Viễn, tôi nhìn thấy anh ta đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, và hai người đàn ông với thân hình vạm vỡ đang lặng lẽ đứng bên cạnh anh ta, có lẽ là vệ sĩ của anh ta.
"Giám đốc Vương, anh đến rồi.
Với tư cách là người quản lý của câu lạc bộ, tôi vô cùng xin lỗi về tai nạn xảy ra ngoài ý muốn tối nay", chị Lan vừa bước vào văn phòng của Vương Hoài Viễn thì bắt đầu xin lỗi.
Vương Hoài Viễn nhẹ nhàng xua tay ngăn chị Lan nói tiếp, đưa ánh mắt nhìn về tôi, sắc mặt anh ta vô cùng kinh ngạc: "Đồ khốn, là mày sao!"
Tôi bất chấp gật đầu, cười chào: "Giám Vương, anh biết Hứa Lương sao?"
Vương Hoài Viễn giọng ảm đạm nói:
"Quen biết".
Từ giọng điệu của anh ta, với người có kinh nghiệm như chị Lan thì cũng tự đoán được rằng giữa tôi và Vương Hoài Viễn là loại vì ân oán mà quen biết nên chị ta không dám nói gì nhiều, lặng lẽ đứng sang một bên.
Vương Hoài Viễn nhìn tôi, đột nhiên cười lên rồi nói: "Thật không ngờ, mày lại tự đưa mình vào chỗ chết!"
Từ trong ánh mắt của anh ta, tôi thấy được một sự tàn nhẫn, tôi vội nói: "Giám đốc Vương, cái chết của Lưu Khôn là do chính bản thân hắn tự chuốc lấy.
Đêm qua, hắn đã chụp lén giám đốc Vương.
Tôi vì căm giận hành vi của hắn, cho nên mới tố cáo cho chị Lan biết, cũng may là nhờ chị Lan sáng suốt đoán ra được Lưu Khôn và Sở Nhan muốn chạy trốn, cuối cùng hắn và Sở Nhan bị giám đốc Vương xử lí, cho nên tối nay hắn chính là vì trong lòng có thù oán với tôi nên tìm người đánh tôi.
Đám người Lưu Khôn làm nhục tôi, còn tiểu lên trên mặt tôi.
Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, cho nên mới đánh nhau.
Tôi...!Tôi không ngờ rằng hắn sẽ chết".
Vương Hoài Viễn cười thật to nói: "Bất kể là vì lý do gì, dù sao mày cũng đã giết người, mày tự biết hậu quả sẽ như thế nào?"
Nghe thấy vậy, mồ hôi lạnh trên trán tôi từ từ rớm ra, giết người phải đền mạng, đây là cách giải quyết trực tiếp, từ xưa cho nay, đều không có ngoại lệ.
Giọng tôi bắt đầu run lên, tôi nói: "Giám đốc Vương, tôi không muốn chết".
Vương Hoài Viễn cười kỳ dị, rồi nói: "Không muốn chết, vậy còn phải xem mày có đủ thông minh hay là không!"
Nghe thấy vậy, tôi có chút ngây người ra, cảm thấy Vương Hoài Viễn hình như đang ngầm ra hiệu điều gì, tôi vội vàng nói: "Giám đốc Vương, chỉ cần tôi không chết, tôi có thể ở Chỉ Túy Kim Mê làm việc không công cho anh".
Vương Hoài Viễn cười chế nhạo một cái rồi nói: "Nhìn kỹ lại mày xem, cái loại hèn hạ như mày cũng xứng sao?"
Tôi cúi đầu không dám nói gì.
Vương Hoài Viễn nói với một vệ sĩ bên cạnh anh ta: "A Đức, cậu nghĩ hắn thế nào? Đủ gan dạ không?"
Người đàn ông được gọi là A Đức kia lướt nhìn tôi một lượt rồi nói: "Giám đốc Vương, thằng này có thể bóp nát "chỗ đó” của Lưu Khôn, xem ra lòng dạ hắn khá tàn nhẫn".
Nghe thấy vậy, tôi vội vàng nói: "Giám đốc Vương, lúc đó tôi là bị đám người Lưu Khôn làm nhục quá tàn nhẫn rồi, tôi lúc đó hoàn toàn bị mất hết lý trí".
Tôi không ngốc, không có ông chủ nào thích cấp dưới của mình tâm địa quá độc ác, bây giờ tôi cần phải tẩy trắng.
Thật ra, những lời tôi nói đều là sự thật, lúc đó tôi thật sự bị cơn thịnh nộ làm cho mê muội đầu óc và không kiểm soát được hành vi của mình.
Nếu đổi lại là bây giờ, tôi có cả trăm lá gan cũng không dám bóp nát “chỗ đó” của Lưu Khôn!
Vương Hoài Viễn không quan tâm đến những gì tôi nói, mà nhìn A Đức tiếp tục nói: "Cậu nhìn kỹ xem, hắn có thích hợp đi làm chuyện đó không?"
A Đức lại liếc nhìn tôi thêm lần nữa, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của anh ta, khiến cả người tôi mất hết tự nhiên.
A Đức cuối cùng cũng gật đầu nói: "Giám đốc Vương, chắc chắn không có vấn đề gì.
Ít nhất, hắn là người thích hợp nhất cho đến lúc này".
Vương Hoài Viễn ậm ừ một tiếng nói: "Vậy giao cho cậu đi thu xếp chuyện này".
Nói xong, anh ta trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Tên vệ sĩ còn lại, cả buổi không nói câu nào vội vàng theo sau Vương Hoài Viễn đi ra ngoài, chị Lan vô cùng kính cẩn tiễn Vương Hoài Viễn rời đi.
Chẳng bao lâu, trong văn phòng của Vương Hoài Viễn chỉ còn lại tôi và A Đức.
Trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm, từ cuộc nói chuyện vừa rồi giữa A Đức và Vương Hoài Viễn, tôi nghe ra được rằng Vương Hoài Viễn đang muốn tôi đi làm một chuyện gì đó.
Với một nhân vật đáng sợ như Vương Hoài Viễn, làm sao có thể để tôi đi làm một chuyện đơn giản được.
Càng