Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi, A Đức đột nhiên cười nhạo: "Này nhóc, mày đã dám giết người rồi, vậy mà sao giờ giám đốc Vương kêu đi làm gián điệp thì lại sợ hãi như vậy? Haha, giết người đền mạng, giờ mày đi làm gián điệp, nếu có chết thì coi như đã "đền mạng" rồi, còn nếu may mắn sống sót, coi như nhặt lại được một mạng, dù có nói thế nào thì mày cũng không thiệt".
Tôi bất lực, nói: "Tôi có thù với Tôn Anh Minh, giờ tôi mà tới địa bàn của hắn ta, nhất định hắn ta sẽ đánh chết tôi!"
A Đức ngẩn người, hỏi: "Mày có thù với Tôn Anh Minh?"
Tôi gật đầu.
A Đức đột nhiên cười lớn, ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút kì quái, nói: "Tao vậy mà lại xem thường mày rồi, không ngờ mày còn từng đắc tội với cả Tôn Anh Minh".
Tôi xấu hổ không nói nên lời.
Trong lòng thầm nghĩ, Tô Tuyết đúng là cái đồ sao chối mà, từ lúc quen Tô Tuyết không có nổi một chuyện tốt lành nào.
A Đức cười an ủi tôi, nói: "Không sao, yên tâm đi.
Tuy rằng câu lạc bộ Hoa Hồng là địa bàn của Tôn Anh Minh, nhưng hắn ta cũng không thường xuyên tới đó, hơn nữa, mày tới đó làm trai bao, dù cho Tôn Anh Minh có tới câu lạc bộ Hoa Hồng thì cũng sẽ không bắt gặp mày đâu!"
Nghe những gì A Đức nói, tôi cũng thấy có lý, trong lòng cũng thấy an tâm phần nào.
Nhưng câu nói tiếp theo của A Đức lại khiến tôi muốn chết đi sống lại.
A Đức cười lớn: "Đương nhiên, lần này mày tới câu lạc bộ Hoa Hồng chuộc tội, nhất định sẽ có chút phiền phức mà bản thân mày phải tự mình giải quyết.
Mày giết chết Lưu Khôn, mà Lưu Khôn lại là người của bên đó, chắc chắn bên đó sẽ "chăm sóc" mày một cách thích đáng.
Nhưng yên tâm đi, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng đâu.
Chỉ cần mày có chỗ đứng vững chắc tại câu lạc bộ Hoa Hồng, đến lúc đó giảm đốc Vương sẽ giao nhiệm vụ cho mày! Nhiệm vụ của giám đốc Vương bí mật vô cùng, mày không được nói cho bất kì ai biết, nếu không một khi truyền tới tại của Tôn Anh Minh, dù cho giám đốc Vương tự mình ra mặt thì cũng không có cách nào bảo đảm được tính mạng của mày!"
Nghe tới đây, dù tôi có ngu đến mấy thì cũng hiểu được, ngoài mặt thì là bắt tôi qua bên đó để chuộc tội, nhưng thật chất tôi là một con cờ của Vương Hoài Viễn!
Có thể nói, việc tôi tới câu lạc bộ Hoa Hồng chuộc tội xem ra sẽ còn tệ hơn rất nhiều.
Dù gì thì cùng lúc tôi phải đối phó với cả Tôn Anh Minh và Vương Hoài Viễn.
Thân phận thật của tôi ở câu lạc bộ Hoa Hồng một khi lộ ra và truyền tới tại Tôn Anh Minh, nhất định hắn ta sẽ là người đầu tiên giết tôi!
Còn nếu như cuối cùng không hoàn thành nhiệm vụ của Vương Hoài Viễn, tôi cũng sẽ chết cho coil
Còn nữa, dù cho có may mắn mà không bị Tôn Anh Minh nắm thóp, cuối cùng hoàn thành được nhiệm vụ của Vương Hoài Viễn và rút lui an toàn, nhưng sợ là khoảng thời gian tôi ở câu lạc bộ Hoa Hồng cũng sống không bằng chết, vì dù sao đi chăng nữa tôi cũng là tới đó để chuộc tội mà!
Nghĩ tới đống quan hệ dây mơ rễ má kia, tâm trạng tôi trở nên phức tạp vô cùng, cảm thấy chẳng còn chút hy vọng sống nào nữa.
"Này nhóc, chúc mày may mắn, tối mai bắt đầu tới đó làm việc đi.
Nhớ kỹ, dù có bị người ở câu lạc bộ Hoa Hồng đánh thì mày cũng phải nhịn, nhất định không được đánh lại, nếu không mày sẽ bị bọn chúng đánh chết đó! Đến khi mày bị đánh quen rồi, sự thù ghét của bọn họ với mày cũng dần qua đi, tới lúc đó mày có thể làm nhiệm vụ cho giám đốc Vương rồi", A Đức nói.
Tôi cúi đầu, giờ phút này chẳng biết nên nói gì.
"Được rồi, đường đi cũng đã chỉ cho mày rồi, đến cuối cùng có toàn mạng quay về hay không, phải xem bản lĩnh của mày tới đầu", A Đức nói một câu cuối rồi rời khỏi văn phòng.
Tôi cũng theo sau, như một xác chết bước ra khỏi Chỉ Tuý Kim Mê, đi về hướng biệt thự của Tô Tuyết.
Dù tối nay bị đánh tơi bời, nhưng bọn người Lưu Khôn không có đánh vào mặt tôi, nên nhìn qua cũng sẽ không ai phát hiện ra tôi vừa bị đánh.
Khi tôi về tới biệt thự, Tô Tuyết và Tôn Dao đang ngồi trên sofa xem TV.
Cả hai đều mặc áo choàng tắm, lộ ra đôi chân trắng nõn xinh đẹp, vòng một trắng trẻo cũng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo.
Hôm nay trong lòng tôi rất nặng nề, nên cũng chẳng có tâm trí mà nhìn hai người họ.
Tô Tuyết cười nói: "Ông xã, anh về rồi à".
Tôi gật đầu đáp: "Bà xã, anh có chút chuyện muốn nói, em theo anh vào phòng một lúc".
Khi vào tới phòng ngủ và đóng cửa lại, Tô Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Tôi nói: "Sau này tôi không tiếp tục làm việc ở Chỉ Tuý Kim Mê được nữa rồi, tôi gặp phải một chút vấn đề".
Tô Tuyết có chút lo lắng, hỏi: "Chuyện gì?"
Tôi kể lại những chuyện hôm nay tôi gặp phải cho Tô Tuyết nghe, Tô Tuyết lúc nghe thì không nói câu nào, sau đó biểu cảm có chút tức giận, nói: "Đồ vô dụng như anh mà giết người ư? Anh mà cũng có bản lĩnh này sao? Đúng là không dám tin mà!"
Tôi bị chọc giận nói: "Giờ là lúc nào rồi