Tay tôi vừa mới đưa vào bên trong của Tô Tuyết, lúc định tiếp tục di chuyển, Tô Tuyết đột nhiên hét lớn: "A!"
Tiếng hét chói tại của cô ấy, làm tôi giật cả mình vội vàng rút tay về, thầm nghĩ tiêu rôi!
Tô Tuyết gằn giọng: "Hứa Lương, tên để tiên khốn kiếp nhà anh!"
Cơ thể mềm mại ngồi thẳng dậy, vì quá tức giận, nên lúc này gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô ấy bỗng dưng bừng đỏ lên!
Phong ba bão táp ùn ùn kéo đến, dự báo cho một cơn sóng thần sắp ập đến
Tôi vội bật dậy theo, tim đập thình thịch, dục vọng giờ phút này bị dọa đến tan biến, mới biết được chuyện mình vừa làm đúng là phát rồi mà!
Tôi bắt đầu vội vã xin lỗi: "Tôi sai rồi, tôi vừa mới mộng tinh, nhất thời không kiềm lòng được, vả lại nằm với một người đẹp như cô trên cùng một cái giường, tôi hoàn toàn mất kiểm soát, cho nên..."
Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Đồ khốn! Anh xem tôi là con nít ba tuổi à, dễ lừa vậy sao?", bàn tay xinh đẹp cầm cây dùi cui điện chống sói lên, đâm vào người tôi.
Chết tiệt! Dọa tôi đến mức cả người lạnh lẽo, tim đập liên hồi như con cá bị mắc cạn đang vùng vẫy, thoi thóp trên mặt đất.
"Rẹt rẹt rẹt!"
Tô Tuyết tức khắc cầm dùi cui điện chống sói đâm về phía người tôi, không một chút do dự khởi động nó.
Tia lửa xanh vừa lóe lên, dòng điện tức khắc đã chạy lan ra toàn bộ dùi cui.
Dùi cui điện nhanh như chớp đã đâm vào bụng tôi.
Chỉ trong chớp mắt, dòng điện màu xanh kia đã lan khắp cơ thể tôi, dưới sự kích thích của dòng điện, cả người tôi không ngừng co giật, cơ thể giống như bị một tên cơ bắp lực lưỡng nắm lấy lắc lư kịch liệt.
"Đồ khốn, dám làm như thế với tôi! Tối nay xem xem tôi trừng trị anh thế nào!", khuôn mặt đỏ bừng của Tô Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tôi nén lại cơn đau, nhanh chóng thỏa hiệp, nói: "Tôi sai rồi...!Tôi thật sự...!Sai rồi, sau này tôi không dám nữa".
Có lẽ trước đây, bản thân từng bị điện giật vài lần, nên bây giờ cơ thể có chút quen rồi, tôi bị Tô Tuyết giật điện một hồi cũng không hề ngất
Mặc dù bị Tô Tuyết giật điện, nhưng trong lòng tôi cũng chẳng cảm thấy lỗ vốn chút nào, dù gì lúc nãy đã “chấm mút” được Tô Tuyết, cũng đáng mà!
Nếu cho tôi chọn lại, tôi vẫn sẽ cố mà "chấm mút” Tô Tuyết được miếng nào hay miếng đó, dù có bị cô ấy giật điện cũng cam lòng.
"Thật là anh không dám hay giả bộ không dám?", ánh mắt Tô Tuyết sắt nhọn như dao chằm chằm dán chặt vào tôi, mở miệng lạnh lùng hỏi.
Tôi nói: "Không dám, không dám, tôi đảm bảo sau này không dám tái phạm".
Tô Tuyết hừ lạnh: "Đồ khốn, với tôi, anh chả có chút đáng tin nào".
Dứt lời, lại mạnh tay dùng dùi cui điện đâm vào bụng tôi lần nữa.
"Ư...!Ư...!Ư..., bị giật điện lần thứ hai, người tôi run rẩy càng thêm dữ dội, rất cuộc cũng không chịu nổi, đầu óc bắt đầu trống rỗng, sắp sửa ngất đi.
"Bich!"
Âm thanh dưới đất vang lên, Tô Tuyết đã đạp tôi một đạp té lăn xuống dưới giường.
"Mẹ kiếp! Người phụ nữ này thật là lòng lang dạ sói, không biết kế tiếp cô ấy lại trừng trị tôi như thế nào!", sau khi bị đạp xuống đất, trong đầu tôi bật ra ý nghĩ này, cuối cùng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, triệt để ngất đi.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, tôi phát giác mình đang ngồi trên một cái ghế với kiểu mà mình không tài nào tưởng tưởng nổi.
Tô Tuyết không còn nằm trên giường, chắc đã đi làm rồi.
Tôi động đậy định đứng lên, đột nhiên tròng mắt co rút lại, tôi phát giác bản thân không thể nhúc nhích được, tôi đảo mắt nhìn lại người mình, hồn vía lên mây.
Ngay lúc này đây, tay chân tôi đều bị trói lại, cả người tôi dính chặt vào ghế
Cảm giác này thật là thốn mà!
Mẹ kiếp!
Tô Tuyết, người phụ nữ này dám trói tôi lại, cô ấy rốt cuộc là có ý đồ gì đây?
Tôi dáo dác nhìn tứ phía, tìm cách cởi trói cho bản thân.
Tôi không thể nào bị trói thế này cả ngày được.
Bỗng dưng tầm mắt dừng lại ở tủ quần áo, trên tủ dán một tờ giấy, mặt giấy có vài chữ nhỏ nhắn đẹp để:
Đồ khốn, tối nay tôi về trừng trị anh, lần này tôi nhất định biến anh thành thái giám!
Trong đũng quần tôi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Tuyết nào giờ là chị đại dám nói dám làm, nếu cô ấy đã để lại lời nhắn