Tôi vừa bước vào câu lạc bộ chưa được bao lâu, thì có một người phụ nữ ăn mặc lẳng lơ tiến đến gần tôi.
Người phụ nữ này chắc là bồi bàn trong Câu lạc bộ Hoa Hồng, ả ta mặc một bộ đồng phục màu hồng, thân hình có lồi có lõm trông rất đẹp, dường như bầu ngực căng phồng trong bộ đồng phục của ả ta rất không an phận, cứ như có thể bứt ra khỏi áo bất cứ lúc nào.
Bên dưới, ả ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát mông, ôm lấy cặp mông vô cùng căng tròn của mình giống như hai nửa quả đào mật.
Bây giờ, trong lòng tôi rất sợ, tôi hoàn toàn không có tâm trạng để ngắm người đẹp.
Người đẹp chủ động bắt chuyện với tôi và tươi cười nói: "Này anh đẹp trai, anh thích chơi gì vậy? Tắm bồn sao?"
Tôi lắc đầu nói: "Tôi đang tìm quản lý của các cô".
Người đẹp sửng sốt, nói: "Anh tìm quản lý của chúng tôi có chuyện gì sao?"
Tôi nói: "Tôi tên là Hứa Lương, cô nói với quản lý của mình là có tôi đến tìm anh ta là được rồi".
Người đẹp mỉm cười gật đầu, lập tức ả ta lấy điện thoại di động ra và gọi cho quản lý của mình.
Một lúc sau, cuộc gọi giữa hai người kết thúc, ả ta nhìn tôi và nói: "Mời anh! Quản lý của chúng tôi đang ở trong văn phòng".
Ngay lập tức, người đẹp này dẫn tôi đến phòng quản lý.
Trong lòng tôi càng thấy mất tự nhiên, Lưu Khôn là người ở đây, bây giờ tôi đã giết hắn rồi thì chắc chắn tôi đã đắc tội người ở đây.
Mặc dù Vương Hoài Viễn đã đảm bảo tính mạng cho tôi, nhưng tôi cũng rất là lo so!
Ngay sau đó, tôi được đưa đến văn phòng của người quản lý.
Quản lý là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, lúc này, anh ta đang ngồi trên ghế văn phòng hút xì gà.
"Quản lý, đây là anh Hứa đến tìm anh", sau khi người đẹp dẫn tôi vào văn phòng thì lịch sự nói, rồi kính cẩn đi ra.
Người quản lý liếc nhìn tôi một cái, hỏi với biểu cảm như cười như không: "Cậu là Hứa Lương?"
Nụ cười của anh ta khiến tôi cảm thấy toàn thân có chút không tự nhiên, vì vậy tôi vội vàng nở nụ cười làm thân: "Xin chào quản lý, sau này mong được anh chăm sóc nhiều".
Người quản lý xua tay nói: "Chăm sóc? Không dám! Không phải cậu có gan giết Lưu Khôn sao? Bản lĩnh không nhỏ à! Nếu cậu đã có bản lĩnh như vậy, sao còn cần đến tôi chăm sóc chứ?"
Tôi biết người quản lý đang nói mát, tôi sợ đến mức vội vàng nói: "Quản lý, anh đừng làm tôi sợ.
Thật ra giữa tôi và Lưu khôn là có sự hiểu lầm thôi.
Tôi giết hắn...hoàn toàn là do sơ ý lỡ tay mà thôi”.
Người quản lý cười to nói: "Được rồi! Rất gan dạ, cậu đã thừa nhận rồi thì tốt.
Yên tâm đi! Nếu ông chủ của cậu cho cậu đến đây để trả nợ, thì tôi cũng sẽ cho cậu cơ hội này”.
Xương cốt của tôi gần như bị dọa cho mềm nhũn ra rồi.
Người quản lý xua tay và nói: "Đi theo tôi!"
Tiếp theo đó, người quản lý bước ra khỏi văn phòng, còn tôi thì ngoan ngoãn nghe lời theo sau anh ta.
Cách bài trí của câu lạc bộ Hoa Hồng không giống như ở Chỉ Túy Kim Mê, nơi đây không được toàn diện lắm và không có đầy đủ chỗ ăn chơi, ca hát như Chỉ Túy Kim Mê.
Câu lạc bộ Hoa Hồng chủ yếu là tắm hơi, tắm bồn và massage chân.
Tầng 1 và tầng 2 dùng để massage chân, tầng 3 và 4 dành cho tắm bồn, xông hơi.
Người quản lý đưa tôi đến thẳng một gian phòng riêng trên tầng bốn.
Gian phòng này rất lớn, bên trong có đầy đủ các kỹ thuật viên nam và nữ, tổng cộng lên đến cả trăm người.
Các kỹ thuật viên nam đều mặc áo sơ mi trắng, vest đen và quần tây, nhìn rất cuốn hút.
Các bộ sườn xám màu đỏ của kỹ thuật viên nữ cũng rất phù hợp, đều tôn lên được trọn vẹn vóc dáng của bọn họ.
Nhìn thấy các kỹ thuật viên nữ quyến rũ tụ tập lại nhiều như thế này, tôi thầm nuốt từng ngụm nước bọt xuống ừng ực.
Tôi vừa bước vào gian phòng riêng này thì nhìn thấy một lão già với mái tóc hoa râm đang đào tạo cho những kỹ thuật viên này.
Tôi sửng sốt, tại sao người đào tạo lại là một ông lão? Theo lẽ thường, không phải nên là một người thiếu nữ xinh đẹp gợi cảm đến đào tạo cho những kỹ thuật viên nam, nữ này sao?
Người quản lý nhìn lão già rồi mỉm cười nói: "Tiết thần y, chú dừng lại một chút, tôi có chút chuyện cần nói với bọn họ".
Lão ta gật đầu rồi ngừng huấn luyện.
Tôi thầm chửi trong lòng: Tiết thần y, chết tiệt! Thật là ca ngợi lão già này, thần y nào có thể đến cái chỗ này để đào tạo cho các kỹ thuật viên nam, nữ này chứ?
Người quản lý đưa tầm mắt qua các kỹ thuật viên nam và nữ, chỉ vào tôi và nói: "Đây là vị anh hùng đã giết Lưu Khôn trước đó, sau này, hắn sẽ là đồng nghiệp của chúng ta, mọi người phải chăm sóc cho hắn nhiều vào".
Sau khi giọng của người quản lý hạ xuống, trong gian phòng bùng lên