Tan học, hôm nay An Lạc không bám lấy Ninh Thiếu Phàm đòi về với cậu nữa, cô đi đến sân đá bóng đứng đó ngậm kẹo, cô đang đợi người.
Yến Vân được hẹn đến đang rất bất an, cô có tìm thử nhiều thông tin về An Lạc rồi lại sực nhận ra An Lạc học cùng trường cấp 2 với mình.
An Lạc không khác gì bọn lưu manh Tần Tống, cô ta có kiêu căng hóng hách nhưng sức lực không có, dù thế nào thì An Lạc chính là mối nguy lớn đối với cô ta.
"Chuyện! chuyện gì ?"
An Lạc thấy được người cần thấy, vui vẻ cười một cái :" Cô thích tự nói hay để tôi ép cô nói nào ?"
"Nói cái gì ? Tôi không biết cái gì hết !"
An Lạc chậc lưỡi :" Mẹ nó, cô dám nói mình không chụp lén tôi và Ninh Thiếu Phàm rồi đi báo với lão Lưu đi ?? Thi vào được tận lớp chọn mà não cô ngắn thế à ???"
"Dụ An Lạc !!! Cô! ".
Yến Vân muốn trỗi dậy sự kiêu ngạo của mình nhưng cô ta luôn cảm thấy bị uy hiếp, không mở miệng được.
An Lạc nhếch môi mỉa mai :" Cô có biết nếu thầy ấy tin cô thì Ninh Thiếu Phàm sẽ thế nào không ? Cậu ấy cố gắng học hành bao năm đều sẽ vì cái sự ngu xuẩn của cô đập tan nát hết, lúc ấy xem cậu ta hận cô thế nào.
Cô gái đây là cái mà cô gọi là tình yêu chân thành ? sâu đậm ? Hừ, có cái rắm, thứ tình yêu đó của cô luôn là đồ xui xẻo trong đời Ninh Thiếu Phàm ".
"An Lạc cô đừng có mà quá đáng !!!".
Yến Vân giận đỏ cả mặt, An Lạc bĩu môi khinh miệt, tiếp tục dùng lời nói để phá tan cái thứ tình đơn phương kia của Yến Vân :" Tôi quá đáng chỗ nào ? Chẳng lẽ không phải sao ? Cô không thấy cái ánh mắt chán ghét của cậu ấy dành cho cô à ? Đấy chính là nhìn thứ đồ xúi quẩy đấy ! Tha cho cậu ấy đi bằng không thì! bà đây sẽ đày cô cho tới chết ".
Cằm Yến Vân bị bóp đến đỏ au, cô ta đau cũng không dám than, An Lạc là đồ điên, cô ta sẽ thật sự đày cô cho tới chết.
Một màn doạ nạt này ấy mà bị thiếu niên nào đó nhìn thấy hết, nó khiến cậu cảm kích nhưng cũng khiến cậu sợ hãi, bộ dạng của Yến Vân chính là Ninh Thiếu Phàm của những ngày bị Tần Tống bắt nạt.
An Lạc vẫn không cùng một thế giới