Ba ngày sau khi đổi chỗ, An Lạc đi học với tâm trạng cực kì tệ, luôn luôn tệ.
Không có hứng học hành nữa, chỉ gục xuống bàn ngủ.
Xé gói kẹo ngậm nhưng sao lần này lại không còn vị ngọt, chỉ có chua chát.
An Lạc lại tìm đến thuốc lá, vẫn là dùng độc trị độc, cái cay đắng của thuốc lá sẽ lấn hết cái đau buồn ở đâu đó trong tim An Lạc.
Dương Yến quan sát mấy ngày nay, cô phì cười, lúc trước cô đã khá coi thường thứ tình cảm này của Dụ An Lạc, giống như Bùi Tranh, cô đã nghĩ An Lạc chỉ muốn đùa giỡn nhưng xem tình hình của An Lạc bây giờ e là cô đã sai rồi.
Ngày thứ sáu, An Lạc không đi học.
Tiết Anh văn, thầy Lý phát hiện An Lạc vắng, liền hỏi thăm tin tức.
Mấy hôm trước biết được Ninh Thiếu Phàm xin đổi chỗ, có trêu cô bé nhưng An Lạc còn không thèm đáp lại ông như trước, cứ nghĩ cô bé chỉ là đang thẹn quá hoá giận, không muốn nói chuyện với ông.
Thật ra thầy Lý đặc biệt quý An Lạc, ông hay đâm chọt cô bé nhưng cả hai hiểu rõ đó chỉ là niềm vui, quen vui vẻ anh một câu tôi một câu với cô bé, giờ An Lạc không nghe giảng chỉ ngủ, còn hôm nay thì xin nghỉ luôn rồi.
Thầy Lý thở dài, không hỏi nữa, tiếp tục bài học.
An Lạc ở nhà nằm lì trên giường từ tối tới trưa hôm sau vẫn không có ý định dậy.
Dụ Minh Quang để ý tâm trạng con gái đang rất xấu, ông hỏi han cô nàng chỉ bảo có hơi mệt trong người.
Dụ Minh Quang cười cười :" Con biết con bây giờ rất giống ba trong thời gian Diệp Thư Lan đòi ly hôn không ?".
Ông dừng một chút để con gái phản ứng, An Lạc nhướng mày không nói gì ông lại hỏi :" Tiểu Lạc có bạn trai ? Thằng bé kia không tốt với con sao ?".
"Vâng, xấu tính".
An Lạc bĩu môi, Dụ Minh Quang nhìn thái độ con gái mình cũng đoán được người bạn trai kia cũng không hẳn là xấu tính, cô bé này chỉ đang giận dỗi gì đó mà thôi.
Dụ Minh Quang thở dài đứng dậy :" Có muốn đi trút bỏ tức giận một chút không ?".
"Đi đâu ạ ?"
"Chỗ con thích".
Hai cha con lái xe đến một khu tập bắn súng, từ lúc mẹ bỏ cô đi, An Lạc rất hay theo ba tới lui chỗ này, cô bé sau đó bảo muốn thử rồi trở thành yêu thích bộ môn bắn súng lúc nào không hay.
An Lạc thật sự rất có thiên phú, bắn quen tay không phát nào cô lệch hồng tâm.
Đang dần trở nên chìm đắm với bia đạn, bỗng có chàng trai đến tiếp cận.
"Em bắn tốt thật đấy".
Trương Khởi đưa ánh nhìn thưởng thức tới bia đạn của cô nàng.
An Lạc không nói gì, tiếp tục bắn.
"Chúng ta so thử được không ? Anh nghĩ mình bắn cũng tốt "
An Lạc bắn hết mười