Dụ Minh Quang ở lại đến sáng sớm, con gái được đưa ra, đang nằm yên ổn trên băng ca.
Chẩn đoán của bác sĩ gần như là động kinh, bị k.ích thích quá mức, những biểu hiện của An Lạc cũng trùng khớp với bệnh động kinh khi tái phát.
Dụ Minh Quang thở ra một hơi thở nặng nề, con gái ông tại sao cứ phải khổ tới mức này.
Cô con gái bé nhỏ của ông!
Dụ Minh Quang cúi đầu trước bàn tay mảnh khảnh của cô con gái, âm thầm rơi nước mắt.
"Con gái anh phải làm sao đây! ?".
Ông nói ra câu này trong bất lực, Hà Dư Hy nhìn ông, cô đưa ánh mắt kiên định nhìn thẳng người đàn ông trước mặt :" Tôi là Bác sĩ Hà, thủ khoa khoa thần kinh, anh còn chút tin tưởng nào ở tôi không thế ? Dù kinh nghiệm chưa đến chục năm, nhưng tôi hiểu rõ bệnh tình của tiểu Lạc hơn ai hết, Dụ Minh Quang anh cứ yên tâm quan sát con bé từng chút một khoẻ mạnh, được không ?"
Dụ Minh Quang nhìn vào đôi mắt kia, ông cảm thấy yên tâm nhiều phần, ông bật cười :"Được! bác sĩ Hà, vất vả rồi ".
Chuyện An Lạc vào viện, ông có thông báo cho Ninh Thiếu Phàm nhưng là một tuần sau đó, ông muốn đợi xem có chuyển biến tốt nào không, sợ đến thấy cô bé nằm yên một chỗ như trước, cậu thiếu niên sẽ hoảng sợ.
Tuy nhiên, đã một tuần trôi qua, An Lạc vẫn nằm yên ở đó.
Thiếu Phàm có thông báo lại cho 3 người kia vì họ không liên lạc được với cô.
Bùi Tranh đặt máy bay về ngay trong đêm, cô nàng có nghe sơ qua về bệnh tình và tình trạng hiện tại của An Lạc, ngồi trên máy bay tra thử về căn bệnh độn kinh, Bùi Tranh khóc nức nở, về đến bệnh viện đôi mắt cũng sưng đỏ lên.
Dương Yến cũng rất nhanh chạy đến, một người luôn bình tĩnh, lạnh lùng như cô, giờ đây nhìn con bé đầy kiêu ngạo, vui vẻ kia nằm bất độn trên giường bệnh, đôi môi tái nhợt, Dương Yến cũng xúc động không thôi, trốn ra ngoài khóc một trận đến mất sức lực.
Trương Khởi đến cùng Ninh Thiếu Phàm, cậu không dám lơ là vì thiếu niên ngồi cùng cậu đang mất hồn, gương mặt Ninh Thiếu Phàm nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay cậu đang run, thật sự rất run, như Thiếu Phàm có thể mất bình tĩnh bất cứ lúc nào nếu cậu không cố gắng trấn an cậu ấy.
Cả 4 người tụ lại trước giường bệnh, Dụ Minh Quang rời đi để họ ở lại.
Bùi Tranh ôm lấy Dương Yến khóc to, cô nàng còn không dám nhìn thẳng vào cô bạn của mình.
Trương Khởi cũng không kiềm được hốc mắt đỏ lên.
Chỉ có Thiếu Phàm vẫn đứng đó, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, gương mặt tươi cười trên màn hình điện thoại của