Năm mới vui vẻ.
Tất cả chúng ta, một năm thật vui vẻ.
Đón giao thừa xong đã trễ, ai về nhà nấy, ai có bạn gái thì đưa bạn gái về :))
"ngày mai anh đấu rồi, em đến nhé ?".
An Nhật Huy tiếc nuối, cầm lấy bàn tay trắng nõn chơi đùa một mình.
Dương Yến nghe thế thì nhíu mày :" không được, ngày mai em phải về nhà ngoại chúc tết, khả năng sẽ ở qua đêm cơ..."
An Nhật Huy rầu rĩ, mắc cái gì tổ chức giải đấu ngay mùng 1 thế ??? Bị điên à ???
"không đến được thật à ?".
Dạo này anh Huy dính người yêu lắm, cô người yêu của cậu có mùi rất thơm, rất dễ chịu, cô cũng không nhõng nhẽo chảy nước với cậu, mà người đòi hỏi đủ thứ lại là cậu cơ đấy.
Dương Yến gật đầu, cô muốn rút lại tay, cô phải vào nhà rồi :" anh cũng về đi, trễ lắm rồi, lạnh lắm"
"Bọn anh thi đấu một hai tiếng, anh không ở lại xem trao giải nên em về nhà ngoại sau một chút cũng không được à...?"
"Ừ, không được, em phải về cùng chứ ! Bỏ tay em ra, về nhà được rồi".
Dương Yến muốn nhứt đầu, An Nhật Huy cứ như một thằng con nít chưa dậy thì ấy.
Nói mãi vẫn là không thể, cũng chẳng có cách nào khác, anh Huy trước về vẫn muốn day dưa thêm một lát rồi mới cam tâm đi về nhà.
Trương Khởi nằng nặc đòi đưa Tiêu Nhi về nhà, là về tới tận nhà, bảo khuya rồi, không an tâm để cô bé ngồi xe về một mình.
Cậu nhận thấy rất rõ cô bé đang cư xử kì lạ với cậu.
"bé Nhi ? dạo này em bận sao ?"
"em không ạ...à...bài tập có hơi nhiều nên...".
Tiêu Nhi ấp úng, cô bé sao có thể quên mình đang tránh cậu mấy ngày nay chứ.
Trương Khởi nhướng mày, cậu cúi xuống :" vậy mùng 2 này em đi Yên Chí với bọn anh được không ?"
"Tận Yên Chí ạ ? mọi người đi chơi xa thế ??"
"xa thế mới vui, thế nào ? bé đi với bọn anh đi, đi chơi cho khuây khoả một trận sau đó tập trung ôn thi cử"
Tiêu Nhi vừa đi vừa suy xét, thật ra cô rất muốn đi chơi xa, Trương Khởi dắt cô bé đi nhiều nơi ở Ngụy Dương rồi, nhưng mà Ngụy Dương không có biển, cô muốn đi biển aaa.
Danh Tiêu Nhi muốn đi biển chơi.
Nhưng cô bé còn lưỡng lự, cảm xúc của cô bé phải kiểm soát như thế nào, cô sợ mình không kiềm được mà nghĩ theo hướng không nên.
"bé Nhi, tối về suy nghĩ, cho em đến trưa mai, nghĩ kĩ rồi thì báo anh nhé ?".
Trương Khởi bẹo má cô một cái, bé Nhi của cậu có hai cái má bánh bao vừa trắng vừa mềm, trông chỉ muốn nựng thôi.
Tiêu Nhi lại nhíu mày, đã nói bao nhiêu lần rồi mà :" không được ấn đầu em cũng không được véo má em !!!".
Đã nói đi nói lại biết bao lần, cái anh này chả có tiếp thu miếng nào hết á, chỉ thích bắt nạt cô thôi.
Cậu biết cô bé sẽ lại xù lông với cậu, nhưng cô bé không biết lúc cô bé nỗi giận trông vừa không có một tý đáng sợ nào lại còn vừa hài hước, dễ thương đáng yêu không chịu được.
Đôi mày nhíu lại, hai má phồng lên một chút, con thỏ bông đang tức giận, không có tính uy hiếp, chỉ có một rổ đáng yêu.
Có một cặp đôi không thể đưa nhau về nữa, nhưng họ ở lại lâu nhất.
Dòng người tấp nập đã giảm bớt đi rất nhiều, cả hai vẫn đứng đó, gió đêm lạnh buốt, như sự vô tình của Bùi Tranh và trái