Edit by Mặc Hàm
Mấy tháng sau, công ty trang trí dần dần đi vào quỹ đạo, Liên Tranh cũng từ theo sư phụ chạy trang trí, đến một mình đi ra ngoài tự làm việc.
Lúc Chu Lạp giúp hắn sửa sang lại quần áo, đều có chút cảm khái, hôm nay Liên Tranh vẫn là đứa ngốc lúc trước cõng hành lý, ngồi ở ven đường.
“Cửa hàng mới gần tiểu khu, em không ngờ, lại nằm bên này, về nhà thuận tiện.”
Liên Tranh vẫn dính người như trước, buổi sáng lúc Chu Lạp nấu cơm, nhất định phải chen vào phòng bếp, ôm người nói chuyện.
Phía sau Chu Lạp dán một con cún khổng lồ, quăng cũng không bỏ được, chỉ có thể để cho hắn ôm, “Không đi à, em mau buông ra, không là trễ bây giờ.”
Ăn sáng xong, tiễn Liên Tranh dính dính đi, Chu Lạp mới bắt đầu dọn dẹp phòng.
Kỳ thật Liên Tranh đại khái không biết, Chu Lạp tuy nói ngoài miệng đồng ý ở cùng một chỗ với hắn, nhưng khó tránh khỏi việc tự ti, thậm chí ôm một loại tâm tính tùy thời rời khỏi.
Lúc đầu Chu Lạp cảm thấy, chờ Liên Tranh chán, hai người bọn họ liền chia tay trong hòa bình nhưng Liên Tranh từng chút từng chút đều loại đi cái ý niệm này trong đầu anh.
Sẽ cùng anh hoạch định tương lai, vượt qua chướng ngại tâm lý, thậm chí vượt qua Chu Lạp.
Ban đêm, sẽ bị Liên Tranh ôm lấy, nghe hắn nói lời tâm tình đến mặt đỏ tai hồng.
Liên Tranh rất thẳng thắn, sau khi hai người xác nhận quan hệ, tựa hồ không biết cái gì gọi là thẹn thùng, thích, yêu, mấy câu này sẽ không ngại ngần nói hết cho Chu Lạp
Chu Lạp do dự cùng giữ lại dần dần tan rã, anh cảm thấy mình nên nghiêm túc hơn một chút, như vậy mới có thể đáp lại tình cảm của Liên Tranh.
Cửa hàng mới vừa khai trương, tất cả công việc của cửa hàng cũ đều giao cho Liên Tranh, trùng hợp là hôm nay lão Trương ở trong cửa hàng, bên cạnh còn mang theo một cô gái.
Liên Tranh xử sự không đủ khéo léo, nhưng quý ở nghiêm túc, mọi việc tự mình làm, người đi ra từ công trường, sẽ không dễ dàng kêu mệt mỏi.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đi theo phía sau lão Trương nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy Liên Tranh tiến vào, đôi mắt sáng lên.
“Liên Tranh tới rồi.” Lão Trương chào hỏi, “Đây là con gái tôi, Trương Lâm, còn chưa tốt nghiệp đến thực tập, muốn đến xem.”
Liên Tranh gật gật đầu, hắn sẽ không ứng phó với con gái, xa lạ nói, “Xin chào.”
Trương Lâm mỉm cười, nói chuyện phóng khoáng với Liên Tranh, “Không cần nghiêm túc như vậy, tôi với cậu, gọi tên tôi là được.”
Liên Tranh vẫn gật đầu đáp ứng như trước, không nói lời nào, ngược lại nói chuyện làm ăn gần đây với lão Trương rõ ràng mạch lạc.
Trương Lâm nghe được như rơi vào sương mù, nhưng cũng không xen vào.
Ở trường không ít người theo đuổi cô, quấn quýt không rời, nói năng ngọt xớt, Trương Lâm thích thành thục một chút, ít nhất nói chuyện làm việc đủ thận trọng.
Nói chuyện làm ăn xong, lão Trương chuyển đề tài đến trên người Trương Lâm, “Nó chê cửa hàng mới có nhiều chuyện, cậu muốn thì mang nó theo, có việc thì cứ sai bảo là được.”
Chút nhãn lực này Liên Tranh vẫn có, Lão Trường ngoài miệng thì nói tuỳ ý sai bảo, nhưng mà thật sự để cho một cô gái làm việc nặng nhọc, khẳng định là không được, huống hồ bọn họ làm về trang trí.
Phỏng chừng là Trương Lâm tới chơi.
Liên Tranh vừa đồng ý, điện thoại di động không đúng lúc vang lên, lấy ra nhìn, Liên Tranh có chút chần chờ nhận lấy, “Mẹ?”
Nghe được xưng hô của Liên Tranh, Trương Lâm và lão Trương theo bản năng nhìn về phía hắn, cũng không biết đối diện nói cái gì, Liên Tranh cau mày, ngay sau đó cười khẽ một tiếng.
“Bây giờ? Sao không nói trước một tiếng, vậy mọi người chờ con.”
Cúp điện thoại, lão Trương hỏi, “Trong nhà có việc gì không?”
Liên Tranh lắc đầu, “Ba mẹ tôi đến, đang ở nhà ga, tôi có thể xin nghỉ không?”
Biết Liên Tranh cũng từ nông thôn đến giống mình, cha mẹ vào thành phố một chuyến không dễ dàng, lão Trương nói, “Không có việc gì, cậu đi chơi với ba mẹ mình ít hôm đi.”
Liên Tranh đang chuẩn bị rời đi, Trương Lâm gọi hắn lại nói, “Tôi dẫn cậu đi.”
Nhà ga không nằm trong khu vực này, đi tàu điện ngầm phải mất hơn một giờ.
Liên Tranh theo bản năng muốn cự tuyệt, không nghĩ tới lão Trương cũng mở miệng nói, “Cậu đi tàu điện ngầm quá chậm, để Lâm Lâm đưa cậu, miễn cho ba mẹ cậu chờ lâu.”
Nói xong, Trương Lâm đã lấy