Edit by Mặc Hàm
Đoàn người đứng ở cửa chờ Liên Tranh mở cửa, Liên Tranh ngược lại gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của người nam, “Đến đây ”
Bằng cách nào đó, Trương Lâm có chút chờ mong nhìn thấy bộ dáng của người trong cửa, chỉ thấy cửa vừa mở ra, một người đàn ông diện mạo thanh tú, mặc tạp dề đứng ở bên trong.
Biểu tình có chút giật mình, thậm chí có chút khẩn trương.
“Chú và dì… Vào đi ạ.” Chu Lạp theo bản năng mang dép lê trong tủ giày, bị Liên Tranh ngăn lại.
“Anh! Để em làm!” Nắm lấy cổ tay Chu Lạp, hơi dùng sức, ý bảo anh cứ bận tiếp đi.
Chu Lạp đang nấu cơm, đang muốn vào phòng bếp, lại nhìn thấy Trương Lâm, “Vị này là?”
“Trương Lâm, đồng nghiệp của em, vừa mới đưa em đi đón ba mẹ.”
Trương Lâm khẽ gật đầu với Chu Lạp, “Quấy rầy.”
Liên Tranh nghiễm nhiên mang bộ dạng chủ nhà, từ trong tủ giày lấy ra dép lê, dặn dò cha mẹ thay, lại đem đồ đạc vào phòng.
Rót nước cho người trong phòng khách, bật TV, động tác liền mạch.
Mẹ Liên Tranh ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng khách, “Thật sạch sẽ.
“Ở nông thôn đã quen rồi, nhìn từng gian phòng trong thành phố như thế này, rất ưa nhìn.
“Chu Lạp nấu cơm à? Nếu không để dì giúp cho.
“Mẹ Liên Tranh luôn cảm thấy làm phiền người ta không tốt, huống chi Chu Lạp còn là đàn ông.
“Không có việc gì, con đi xem là được.” Nói xong, Liên Tranh đi vào phòng bếp hô một tiếng, “Anh…”
Ngay sau đó người liền đi vào phòng bếp, phòng bếp cách phòng khách một bức tường, nhưng phía sau Liên Tranh nói gì đó, lại nghe không rõ, giống như dán vào lỗ tai Chu Lạp đang nói chuyện.
Suy nghĩ như vậy, không hiểu sao Trương Lâm cảm thấy ngứa ngáy.
Liên Tranh đúng là đi vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa phòng bếp lại, tựa thì thầm bên tai Chu Lạp, “Mẹ em cũng không nói trước…”
Chu Lạp bị hắn ôm vào lòng, không dám giãy dụa, sợ bên ngoài nghe được động tĩnh, nhỏ giọng nói, “Tới thì cũng tới rồi, đến lúc đó chúng ta ngủ trên sô pha, để phòng ngủ cho bố mẹ với em trai và em gái của em.”
“Được.” Liên Tranh biết Chu Lạp không dám có cọ quậy, được voi đòi tiên ôm càng chặt, cằm đặt ở đầu vai Chu Lạp, môi di chuyển trên gáy mềm mại.
Chu Lạp cả kinh, quay đầu lại trừng hắn, “Em… Đi ra ngoài nói chuyện với bố mẹ em đi…”
Chó con lá gan lớn, ỷ vào thanh âm ầm ầm của máy hút mùi, cùng Chu Lạp nơm nớp lo sợ, lại nói, “Muốn cắn anh một cái.”
Đối mặt với Liên Tranh đùa bỡn vô lại, Chu Lạp bó tay, cầu xin tha nói, “Em mau đi ra ngoài…”
“Anh để cho em cắn một cái, em liền đi ra ngoài.”
Lòng Chu Lạp nóng như lửa, sắc mặt đỏ bừng nhìn hắn một cái, thấy Liên Tranh không hề nhượng bộ, chỉ có thể thấp giọng nói, “Cắn ở đâu?”
Liên Tranh không nói gì, đưa tay xoay người qua.
Ngay sau đó, vành tai Chu Lạp ướt sũng, hô hấp cực nóng, chọc cho anh nổi hết da gà, cắn vào vành tai, sẽ bị người ta nhìn thấy, đang muốn mở miệng ngăn cản Liên Tranh.
Sau vàng tai nóng lên, liên tục một ngụm ở trên ** sau vành tai.
Tới gần lỗ tai, Chu Lạp nghe tiếng hôn môi rõ ràng bên tai, thẳng đến sau vành tai truyền đến cảm giác hơi đau đớn, Liên Tranh mới buông anh ra.
Dưới chân Chu Lạp có chút nhũn ra, trên tay bất giác sờ đến chỗ bị Liên Tranh hôn đến nóng bỏng, tức giận nói, “Khẳng định để lại dấu…”
Liên Tranh không cho là đúng, xoa xoa ngọn tóc Chu Lạp, “Nhìn không thấy.”
Chó con được cho đồ ăn cảm thấy hài lòng đi ra ngoài tiếp khách.
Thức ăn nhanh chóng nấu xong, Liên Tranh vốn nói chuyện với cha mẹ, nhìn thấy Chu Lạp bưng bát đũa đi ra, đứng dậy một chút, “Em đến.”
Trong phòng ăn cơm, mẹ Liên Tranh luôn muốn nói thêm vài câu với Trương Lâm, “Sinh viên đại học à? Khi nào cháu tốt nghiệp?”
Không phải Chu Lạp mẫn cảm, người sáng suốt đều nhìn ra được, mẹ Liên Tranh đang xem vợ cho Liên Tranh
Nhưng Liên Tranh rất chậm chạp, thấy cha mẹ nói chuyện với Trương Lâm, tâm viên ý mã nhìn chằm chằm Chu Lạp.
Nhất cử nhất động của Chu Lạp đều lọt vào mắt hắn, đũa nhấc thức ăn lên, thâm nhập vào đôi môi đỏ