Edit by Mặc Hàm
Hai người trong phòng khách đang trợn to mắt nhỏ, Chu Lạp bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, “Làm gì đấy? Liên Tranh đi lấy thêm bát cơm.”
Liên Tranh không được tự nhiên sờ sờ mũi, “Được.”
Mẫn Mẫn cũng đi theo Chu Lạp vào phòng bếp, túm lấy góc áo anh, “Anh Chu Lạp, chú này là ai vậy? ”
Chu Lạp cười khúc khích, Liên Tranh còn nhỏ hơn anh mấy tuổi, “Em trai anh, em gọi anh là anh, gọi hắn là chú chú, không phải là kém bối phận sao.”
Mẫn Mẫn hừ một tiếng, cũng không có đổi giọng, ngược lại làm mặt quỷ với Liên Tranh.
Liên Tranh kém bối phận cũng không sao cả, chủ yếu là Mẫn Mẫn túm Lấy Chu Lạp không buông, kéo góc áo xong còn chưa tính, lại nắm tay Chu Lạp.
Đợi ba người ngồi ở phòng khách ăn cơm, Chu Lạp gắp thức ăn cho Mẫn Mẫn, “Mẫn Mẫn, bánh chiên bọc đường, em thích nhất.”
Có thêm một đứa trẻ, Chu Lạp có chút không rảnh bận tâm đến mình, Liên Tranh đành yên lặng ăn, vùi đầu bới cơm trắng, ngay cả đồ ăn cũng quên gắp.
Thấy Liên Tranh ăn hơn phân nửa chén cơm trắng, Chu Lạp cầm chén nhỏ múc canh cho hắn, “Vì sao không ăn thịt, hôm nay không thích sao?”
“Thích…” Liên Tranh thấp giọng trả lời, có lệ gắp một đũa.
Thấy Chu Lạp quan tâm người khác, Mẫn Mẫn lại bĩu môi, buông bát đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh hỏi, “Anh Chu Lạp, sau khi anh và em kết hôn, em trai anh cũng muốn ở cùng chúng ta sao? ”
Trên mặt Liên Tranh cứng đờ, thần sắc phức tạp nhìn về phía Chu Lạp.
Chỉ cảm thấy là cô nhóc nói năng không kiêng kỵ, Chu Lạp cười không ngừng, “Ba mẹ em cũng sẽ không gả em cho anh, anh vẫn muốn ở cùng em trai mình.”
“Vì sao không.” Vừa nghe Chu Lạp còn muốn ở cùng em trai, Mẫn Mẫn có chút mất hứng, “Ba mẹ em thường ở nhà khen ạm, còn giới thiệu đối tượng cho anh.”
Bây giờ trẻ em đã trưởng thành rất sớm, cái gì cũng biết.
“Đúng vậy, anh không kết hôn, hay là chờ em trai anh kết hôn trước đi.” Chu Lạp không chú ý tới sự dị thường của Liên Tranh, pha trò với Mẫn Mẫn
“Hừ.” Mẫn Mẫn không cao hứng lắm, anh Chu Lạp không đồng ý kết hôn với cô, trong nhà còn có thêm một đứa em trai.
Liên Tranh vội vàng ăn xong hai chén cơm, trong miệng đắng chát, không nếm được mùi vị thức ăn.
Không phải vì lời nói của Mẫn Mẫn mà là Mẫn Mẫn nhắc nhở hắn, Chu Lạp sẽ kết hôn.
Sau này sẽ ở với người phụ nữ khác, sống trong căn phòng này, ăn tối với nhau, ngủ với nhau, ngủ trên cùng một giường, cùng một chăn.
Vừa nghĩ đến những chuyện này, cổ họng hắn lạnh lẽo, ngực giống như bị tàng đá lớn đè lên, không thở nổi.
Thấy Liên Tranh hôm nay nhanh như vậy đã buông bát đũa xuống, Chu Lạp rốt cục phát giác hắn không thích hợp.
“Liên Tranh.” Chu Lạp tới gần Liên Tranh, trên tay trực tiếp sờ lên trán anh, “Có phải bị say nắng hay không, sao lại không có tinh thần, tôi đi lấy thuốc cho cậu.”
Liên Tranh đè tay lên trán, tay Chu Lạp không lớn, cũng không thô ráp như mình, cho dù có cầm dao nhiều năm, nhưng mu bàn tay nhẵn nhụi.
“Không có…” Liên Tranh hơi buông anh ra, “Ăn no rồi.
”
Hắn không phải say nắng, hắn có tâm bệnh.
Ăn xong bữa cơm, Chu Lạp rửa chén như thường lệ, lại để lại hai người một mình.
Mẫn Mẫn đã phân chia Liên Tranh vào phạm vi tình địch, có thể ở cùng với anh Chu Lạp, đều là tình địch của cô.
Trong lòng Liên Tranh không thoải mái, cũng sẽ không vội vàng với một cô nhóc, yên lặng đi đến bên ban công, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn trộm Chu Lạp rửa chén.
Nào ngờ Mẫn Mẫn đi theo sau hắn, lặng lẽ nói một câu, “Hừ, tôi biết anh cũng thích anh Chu Lạp, anh Chu Lạp sau này sẽ cùng tôi kết hôn, anh đừng vọng tưởng.”
Cô nhóc vừa mới đi học, nói ra lời lớn gan lớn mật như vậy, logic rõ ràng, làm cho người ta có chút không thể tưởng tượng nổi.
Càng làm cho Liên Tranh kinh hãi chính là, Mẫn Mẫn nói ra tiếng lòng của hắn, ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể nhìn ra, hắn thích Chu Lạp.
Quay đầu lại nhìn Chu Lạp trong cửa sổ, Chu Lạp giống như cảm giác được ánh mắt của hắn, quay đầu cười với hắn
“Thình thịch, thình thịch.” Lại là cảm giác tim đập nhanh hơn.
Liên Tranh luống cuống tay chân quay đầu lại, “Ai nói… Tôi thích anh ấy…”
Mẫn Mẫn không muốn nghe khẩu thị tâm phi của hắn, nói, “Vậy để cho anh dọn ra ngoài anh đồng ý sao? Tôi muốn ở cùng anh Chu Lạp.
”
Đáp án nhất định là không muốn, Liên Tranh không trả lời, trong lòng lại có đáp án.
Thấy Liên Tranh không để ý tới người khác, Mẫn Mẫn đỏ mặt, từ cửa sổ sát đất đi ra ban công, “Hừ, anh chính là thích… A… Huhu..”
Cô gái nhỏ vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh, vấp ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc.
Liên Tranh hoảng sợ, không biết Mẫn Mẫn đột nhiên làm sao vậy, Chu Lạp nghe được tiếng khóc của Mẫn Mẫn, vội vàng từ phòng bếp đi ra.
Thấy Mẫn Mẫn ngồi trên ban công khóc lóc ào ào, vẻ mặt Liên Tranh luống cuống đứng ở một bên.
“Nó sợ cao.” Hai nhà đều ở tầng hai mươi lăm, Ngô Dung bình thường không cho Mẫn Mẫn ra ban công.
Chu Lạp vừa nói, vừa ôm Mẫn Mẫn đi trong phòng khách, “Không có việc gì, không có việc gì.
”
Tuy nói không phải do mình, Liên Tranh vẫn làm sai, đi theo phía sau Chu Lạp, cho đến khi cô nhóc khóc mệt mỏi, nằm sấp trên vai Chu