Edit by Mặc Hàm
Lỗ tai là nơi vừa mẫn cảm lại riêng tư, trong tiềm thức của Liên Tranh, đã coi Chu Lạp là người đáng tin nhất.
Lực của ngón tay không hề lớn, Chu Lạp sợ làm đau Liên Tranh, thỉnh thoảng còn hỏi một câu, “Có đau không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, làm cho Liên Tranh càng không thể khống chế được phía dưới, ồm ồm nói, “Không đau.
”
Chỉ cần Chu Lạp nghiêng đầu nhìn, là có thể thấy sự khác thường của Liên Tranh, ôm đũng quần, hai chân căng thẳng,** nhô lên thành một lều nhỏ.
Cảm giác tê dại trong lỗ tai, cho đến khi thần kinh não, toàn bộ đầu óc Liên Tranh đều như muốn bốc khói, nhắm mắt lại, kề sát vào bụng Chu Lạp.
Mùa hè mặc mỏng, hơi thở ẩm ướt phả qua áo thun, thấm vào da.
Chu Lạp là một người sợ ngứa, bụng ấm áp, anh dừng lại, đổi tay xoa xoa bụng.
“Được rồi.
” Sạch sẽ một hồi, Chu Lạp vo giấy vệ sinh lại, ném vào thùng rác bên cạnh.
Người trên đùi không nhúc nhích, Chu Lạp cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Liên Tranh đang nhắm chặt hai mắt, vốn tưởng rằng hắn đang ngủ, không định tiếp tục đánh thức hắn.
Nhưng mà Liên Tranh lại cựa quậy đầu, cọ cọ lên đùi Chu Lạp, mí mắt run rẩy, lông mi vừa lên xuống, trong miệng lẩm bẩm nói, “Anh…”
“Đi vào phòng ngủ đi.
” Chu Lạp thật sự không thể bỏ qua cảm giác tóc quét trên đùi, hai tay kéo đầu Liên Tranh.
“Anh…” Liên Tranh không đứng dậy, dính dính lại cọ cọ, sau một khắc ôm chặt eo Chu Lạp.
Chu Lạp sửng sốt, có chút kinh ngạc, không cảm thấy không được tự nhiên, “Làm sao vậy? Nếu không tôi lấy gối cho cậu?”
“Không cần…” Cánh tay Liên Tranh siết chặt, mặt kề sát eo Chu Lạp, thoáng cái là tốt rồi, hít mạnh một hơi, hương vị của Chu Lạp.
Liên Tranh có chút vui vẻ, thậm chí không rảnh bận tâm dưới háng, Chu Lạp liếc một cái, liền nhìn thấy đũng quần nhô lên thành cái lều.
Trong đầu nổ đùng một cái, cả thân thể Chu Lạp cứng lại, bình tĩnh lại nghĩ, Liên Tranh còn đang tuổi trẻ khí thịnh, tinh lực tràn đầy, mọi người đều là đàn ông, có phản ứng cũng bình thường.
Nhưng Chu Lạp không nghĩ về phương diện của Liên Tranh là bởi vì phương diện ** của hắn, mình giúp Liên Tranh nghĩ ra lý do, cảm thấy thoải mái một chút, lại muốn bảo vệ mặt mũi của Liên Tranh, không nói rõ.
“Vậy tôi đi ngủ trước?” Muốn lưu lại chút không gian riêng tư cho Liên Tranh, trước mặt mình hắn khẳng định không buông ra được.
Liên Tranh không muốn buông anh ra, nhưng lại sợ anh nhìn ra manh mối, tự giận mình trở người, dục vọng nóng bỏng bị hung hăng đè ở dưới thân.
“A…” Liên Tranh đau đớn hừ đau đớn một tiếng.
Chu Lạp cả kinh, “Ai, sao cậu không nhẹ chút.
” Vội vàng lật Liên Tranh lại.
Vẻ mặt Liên Tranh ửng đỏ, là bị cảm giác dưới háng bức ra, cũng kinh ngạc phản ứng của Chu Lạp.
Chu Lạp nhìn thấy.
Nói xong, Chu Lạp cũng cảm thấy có chút khó chịu, dập đầu nói, “Bằng không… Cậu… cậu lại đi tắm…”
Ngửa mặt nằm trên đùi Chu Lạp, Liên Tranh có chút túng quẫn, rũ mắt cũng không nhìn anh, phía dưới ngẩng đầu đứng thẳng, giận dỗi nói, “Không đi…”
Chu Lạp không nghĩ nhiều, chỉ coi như Liên Tranh xấu hổ, nói, “Tôi cũng không cười cậu, nghẹn không khó chịu à.
”
Không thích Chu Lạp dùng giọng chuyên để dỗ dành trẻ con, Liên Tranh không cảm kích, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất, “Không khó chịu…”
Chu Lạp có chút muốn cười, sao lại đột nhiên lại khó chịu rồi, “Nghe lời… Đừng nằm đùa giỡn lưu manh nữa.
”
Lung tung kéo tấm chăn mỏng bên cạnh, toàn bộ che ở đũng quần.
Liên Tranh tự lừa minh nói, “Lát nữa là tự nó xuống rồi.
”
Nói cái gì cũng không chịu đi vào phòng tắm, cũng không chịu nhúc nhích đầu thả Chu Lạp đi.
Chu Lạp bật cười, nhìn hành động có chút trẻ con của hắn, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, ngồi trên sô pha cùng hắn.
Có lẽ Liên Tranh cảm thấy xấu hổ, nói ít hơn, hai người trầm mặc một hồi, Chu Lạp suýt nữa ngủ.
Trong lúc mông lung lại nghe được thanh âm của Liên Tranh, “Anh…”
“Ừ…” Chu Lạp mơ mơ màng màng