“Cậu chủ , hai người về rồi !” Người hầu trong nhà khi thấy hai người về thì thở phào nhẹ nhõm . Nhưng cái thở phào của người hầu lại là nỗi lo của ông quản gia....không biết nhị thiếu gia sẽ làm gì cậu chủ đáng thương đây . Từ nhỏ đến lớn nhị thiếu gia cứ như anh trai chứ không phải em trai của cậu.
Mỗi khi cậu chủ nghịch dại hay phá phách thì nhị thiếu gia cũng không mấy quan tâm lắm...hoặc la mắng một chút thì cũng làm hoà . Lần này chắc là vài thước vài mông rồi...
Hắn kéo cậu vào phòng rồi đi xuống lầu.
“Quản gia...cho tất cả người hầu về hết đi” ông ấy thấy nhị thiếu gia nói chuyện có vẻ bình thường nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn . Ông liền cho mọi người về và mình cũng về.
Sau khi tất cả mọi người về hết . Hắn như con thú hoang thả lồng...trên mặt nổi đầy gân xanh , tức giận đi lên lầu.
“Ai đó..?” Nguyên Niệm nghe tiếng gõ cửa thì đi ra . Cậu thấy Khuyên Âu thì đưa mắt đi chỗ khác khó xử mà nói “Âu Nhi....” hắn lao tới đè sấp cậu trên giường.
Nguyên Niệm có vẻ hoảng hốt vì kể từ cái ngày không còn gặp tiên nữ tỷ tỷ nữa thì cậu cũng chưa từng cùng hắn tiếp xúc cận kề như này bao giờ.
“Đệ...đệ muốn làm gì...” cậu cố chống cự . Hắn nói vào tai cậu “Nguyên Niệm à...tôi có nên chặt chân anh không nhỉ...?” Nguyên Niệm run người khi nghe xong câu nói của hắn.
“Vậy thì anh sẽ không bỏ nhà đi chơi nữa....nếu như anh không thể đi nữa thì anh phải phụ thuộc tất cả và tôi.....nghe có vẻ vui nhỉ...” hắn liếm lấy chiếc tai xinh xinh của cậu.
“Âu Nhi....đệ đang nói gì vậy...” hắn liền thay đổi thái độ , hắn quát to và đánh vào một mảng đùi của cậu . Làm cho phần da trắng ấy trở nên đỏ.
“Nói!!!!sao dám bỏ nhà đi chơi !” Nguyên Niệm sợ hãi đến độ nước mắt rơi lã chã.
“Tiểu Niệm...Tiểu Niệm...”
“Nói!!!!!!”
“Tiểu Niệm muốn đi chơi !”
Hắn cười nhếch mép và lấy tay vuốt tóc
“Đi chơi ? Hay đi câu dẫn nam nhân !! Anh thiếu hơi đàn ông đến mức