Vào một ngày đẹp trời không có hẹn với thần linh, Khan nhận ra mình đang ở trong một thế giới tiểu thuyết.
Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, không phải tự dưng mà Khan nhận thức được rằng mình đang tồn tại trong thế giới tiểu thuyết giả tưởng, và nhận thức được rằng hóa ra mình cũng chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của ai đó.
Hiện tại, Khan đang bị bắt cóc. Bọn bắt cóc không hề ngần ngại sử dụng đến vũ lực khi hắn phản kháng dữ dội để rồi bị cho ăn trọn một cú đá và ngã đập đầu vào mấy thùng gỗ vuông vức xếp chồng trong kho.
Cơn đau đớn ập tới khiến Khan phải bật ra tiếng rên rỉ, sau gáy và thái dương nhức buốt đến khó chịu. Chưa kịp ứng phó với cơn đau đớn từ thể xác, hắn lập tức phải đón nhận ngay một cơn đau khác ập tới đâm thẳng vào linh hồn. Khan cất tiếng thét không ra hơi, dưỡng khí trong phổi cũng như bị thứ gì đó chặn nghẹt lại, mắt hắn trừng trừng nhìn vô định khi đại não tiếp nhận một mớ thông tin dồn dập khiến đầu óc nhức buốt.
Đó là một ký ức lạ lẫm. Không, thật ra nó rất quen thuộc.
Đó là ký ức từ tiền kiếp của hắn.
Vốn dĩ hắn bị bọn bắt cóc hành hung, vết thương đã đủ làm hắn thở không ra hơi. Vậy mà, ký ức của kiếp trước ồ ạt tràn về như thác lũ vào ngay lúc này. Hắn cảm thấy đầu mình như bị xé rách, bị ai đó lôi ra khỏi hộp sọ mà giày xéo.
"Thằng ngu, coi chừng mày đá chết con tin bây giờ!"
"Tao đá nhẹ thôi mà..."
"Thằng công tử bột này thì chịu được cú đá nhẹ của mày chắc? Nó mà chết thì chúng ta không có tiền chuộc đâu!"
Cuộc đối thoại ồn ã từ bên ngoài dội vào tai Khan trong lúc hắn chịu đựng cơn đau chỉ chực muốn bất tỉnh. Nhưng chính cơn đau đớn đến mơ hồ này lại giữ cho hắn tỉnh táo. Được khoảng một lúc, hắn cảm giác người mình như nhẹ đi, hô hấp không còn quá khó khăn. Hắn thở hổn hển bù lại phần dưỡng khí thiếu hụt khi nãy, tầm nhìn cũng dần rõ ràng.
Tình hình bấy giờ không ổn chút nào cả.
Hình như, kết cục của hắn là trước sau gì cũng phải chết.
Khan cắn bập lên môi mình, vị máu rỉ ra khiến hắn tỉnh táo hơn một chút. Trong trạng thái nằm gục trên mặt đất, hắn như thể đã rơi vào hôn mê, không biết trời trăng gì. Có tiếng bước chân đay nghiến mặt sàn gỗ, hình như hướng tiếp cận của nó là đến gần chỗ Khan. Chủ nhân bước chân ấy đưa tay đặt trước mũi hắn kiểm tra hơi thở.
Thật ra Khan không ngất đi hoàn toàn, nhưng hắn không mở mắt và vẫn duy trì trạng thái như đang hôn mê. Hắn đang sắp xếp lại mớ ký ức tiền kiếp vừa trở về bất ngờ của mình.
Khan vốn dĩ không phải tên Khan. Nhưng kiếp trước hắn tên là gì thì hắn không tài nào nhớ ra được. Thước phim ký ức ở trong đầu như được lọc sẵn thông tin khi có ai đó trong quá khứ của kiếp trước gọi lên tên hắn. Âm sắc đó bị làm cho nhiễu đi và hắn chẳng thể nghe ra được chữ nghĩa nào. Song với hắn mà nói, cái tên ở tiền kiếp chẳng quan trọng.
Từ khi sinh ra và mang cái tên Khan Evangeline đến giờ, hắn không ngờ rằng mình sẽ là một trong những nhân vật của bộ tiểu thuyết giả tưởng phiêu lưu.
Ừ, điều đó cũng có nghĩa thế giới này chính là một bộ tiểu thuyết.
Tên gọi của nó là... Huyền Thoại Tái Sinh.
Song, điều nực cười hơn cả là vị tác giả đã viết ra quyển sách này - người đã viết ra số phận của hắn hiện tại - hóa ra chính là đứa em gái ruột rà ở kiếp trước.
"Ơ... Không phải là mình sẽ xử lý nó luôn hả anh Cole?"
"Tất nhiên phải xử lý gọn gàng, nhưng mày cũng cần phải cho gia đình con tin biết nó còn sống để xì tiền ra. Đồ ngu này!"
Giọng nói khó chịu của hai người đàn ông vang lên đầy gắt gỏng. Khan để ý ngay cái tên Cole. À, là Cole kia à? Trong đầu vừa nghĩ đến cái tên này, bên tai hắn bỗng dưng vang soàn soạt âm thanh lật sách rất nhanh, như có cơn gió đang điên cuồng lướt qua và thổi tung mấy trang sách mỏng manh của quyển bìa cứng dày cộp.
Âm thanh trò chuyện của bọn bắt cóc nhòe đi, chậm lại. Kim đồng hồ của thần Thời Gian bị làm cho ngừng quay. Và rồi từ tận sâu trong tiềm thức, nơi cất giấu những dải ký ức được bảo vệ cẩn thận trong chiếc hộp Pandora, hắn nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen thuộc luôn khiến hắn bình tâm.
✢
- Cole chỉ là một nhân vật quần chúng có chút xíu vai trò quan trọng thôi à. Em gái xinh đẹp của anh sẽ nhân từ mà cho anh biết chút xíu vai trò quan trọng của hắn là gì nhé!
- Từ từ đã, tao bảo mày kể hồi nào?
- E hèm, nghe nè! Cole là tên cầm đầu trong vụ bắt cóc Khan, anh nhớ Khan mà phải không? Em đã từng kể với anh rồi đó. Hắn là anh trai của nhân vật chính siêu cấp lợi hại ấy!!! Thôi, nhìn cái bản mặt anh là biết lại quên cốt truyện nữa rồi, giời ơi cái ông anh đãng trí này, em phải giải thích lại nội dung biết bao lần đây hả? Nhưng mà em gái xinh đẹp của anh là một người đầy nhân từ và rộng lượng, nên em mới bỏ qua cho thái độ phạm thượng của anh đấy nhé!
- Mày lại nói nhảm cái gì nữa?
- Hừ, nghe cẩn thận nè! Khan Evangeline là con trai trưởng của Bá tước Evangeline, hắn chuẩn bị được phong làm Tử tước thì bất ngờ bị bắt cóc. Và nhân vật chính của chúng ta, cũng chính là em trai của Khan, tên là Saul. Từ khi mới sinh ra, Khan đã được định sẵn là kẻ không có ma lực, còn Saul là kẻ thiên tài của thiên tài trong việc kiểm soát dòng chảy ma lực cũng như thu hút các thuộc tính nguyên tố như nam châm trái cực hút lấy nhau.
- Tao cóc quan tâm.
- Chuyện hay giờ mới bắt đầu cơ! Trong ngày bị bắt cóc đó, Khan vốn dĩ được định đoạt là sẽ đi đời nhà ma, và khi gia đình Bá tước chạy tới nơi thì đã muộn rồi. Xác của Khan không còn nguyên vẹn, đáng thương lắm cơ. Song anh cứ yên tâm, Khan rồi sẽ được Bá tước Evangeline hồi sinh thôi á. Chỉ là Khan sau đó không còn là con người nữa, nhưng mà được sống chẳng phải đã tốt lắm rồi sao? Đúng không, anh hai!?
✢
Cuộc đối thoại của hai anh em trái tính đứt đoạn trong tâm trí Khan, cơn đau đầu cũng hoàn toàn dứt hẳn, không còn đọng lại chút tàn dư khó chịu nào. Khan bình tĩnh lại và nhìn nhận tình hình hiện tại.
Hắn, Khan Evangeline, hiện tại là con trai trưởng của Bá tước Evangeline chuẩn bị cho ngày trở thành một Tử tước thì đột ngột bị bắt cóc. Nếu hắn còn là Khan của trước kia - Khan thối nát không thể nào cứu vớt - chắc là chỉ sợ muốn tè ra quần, và liên tục cầu nguyện, mong rằng nhà Bá tước mau mau nhanh chân mà đến chuộc mình.
Nhưng, Khan của hiện tại khi đã có ký ức tiền kiếp thì khác.
Hắn có được ký ức tiền kiếp, cảm giác như mình đang sống lại đời trước khi còn đang mờ mịt lang thang tại kiếp này. Và bất ngờ làm sao, dù rằng ký ức có vẻ như đang rơi vào tình trạng khuyết thiếu một số - hoặc là rất nhiều - chi tiết quan trọng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tính cách và con người mình ở tiền kiếp đang lấn át hoàn toàn bản ngã của Khan bại hoại ở kiếp này.
Vậy nên, hắn hoàn toàn nghĩ rằng Cole, kẻ cầm đầu phi vụ bắt cóc này chính là tên thiểu năng.
Bên dưới phần tóc mái che phủ tầm nhìn phía trước, hắn trông thấy bước chân của bọn bắt cóc đang di chuyển qua lại. Gã Cole đã tự tin đi bắt cóc một quý tộc chuẩn bị được phong tước để đòi tiền chuộc. Không nghi ngờ gì nữa, thằng ngu này coi nhà Bá tước và giới quý tộc là một trò hề.
Nhưng mà đây chẳng phải lúc bình luận không đâu. Khan cẩn thận suy xét lại tình hình hiện tại của mình: Hắn đang bị bắt cóc và có thể nói là trong tình trạng an toàn vì bọn chúng còn phải liên lạc và đợi thông tin tiền chuộc từ phía Bá tước, cũng chính là cha của hắn ở kiếp này. Và trong nội dung cốt truyện thì có vẻ như hắn sẽ chết trước khi cứu viện tới.
Có thể, Khan sẽ bị chúng giết ngay sau khi nhận tiền chuộc. Dường như bọn bắt cóc ngu xuẩn này đã quyết định thế rồi, cũng chẳng hiếm gì mấy thằng ngu có bộ dạng điếc không sợ súng.
Hai tay của Khan cục cựa một lúc. Trước khi ký ức tiền kiếp quay về, hắn phải sợ hãi cho số phận của mình nên không nhận ra việc tay bị trói cũng chẳng phải là chuyện gì khó giải quyết.
Ở kiếp trước, hắn từng làm ảo thuật gia đường phố vài tháng sau khi quyết định không học đại học, mặc cho điểm số ở mức có thể nộp hồ sơ vào bất kỳ trường đại học nào. Được một thời gian, hắn bén duyên với nghề diễn viên đóng thế. Hắn đã học hỏi rất nhiều, áp dụng kiến thức vào thực tiễn cũng chẳng hề ít. Hắn cực lực bán đi thời gian và công sức của chính mình từng chút một. Tất cả là vì miếng cơm manh áo, đồng thời cũng là vì một người.
Hai tay bị trói lúc này chẳng là gì cả.
"Đã có bức thư của tên công tử bột này trong tay rồi, ông cha giàu có của hắn sẽ tin thôi. Thằng kia, mày tới đây canh gác đi."
Đó là giọng của Cole. Xem ra gã cần tiền rất gấp. Hiển nhiên là vì tiền rồi.
Cole chỉ là một tên du côn có máu cờ bạc và lá gan lớn. Gã từng làm rất nhiều chuyện xấu xa và hung bạo chỉ để kiếm tiền trả nợ rồi tiếp tục đánh bạc. Gã khốn nạn đó có thể bán con gái, bán cả vợ, thậm chí là trộm cắp hay trấn lột. Và những chuyện gian ác mà gã làm ra chẳng hiểu thế quái nào mà luôn đầu xuôi đuôi lọt. Nhờ những lần may mắn trong quá khứ đắp bồi mà nuôi dưỡng được lá gan tày trời của gã, và sau rốt, gã đưa ra quyết định bắt cóc con trai trưởng nhà Bá tước Evangeline.
Một cuộc bắt cóc quý tộc mà gã cho rằng rất đáng tiền nên chẳng nhìn thấy giá treo cổ đang chực sẵn ở phía sau lưng nếu kế hoạch bắt cóc này thất bại.
Mải mê suy nghĩ nên Khan bất ngờ chịu đau khi bị ai đó túm lấy mớ tóc trên đầu và kéo giật lên. Khan hé mắt xem liền thấy gã bắt cóc đang nhìn mình chằm chằm.
Đôi con ngươi của Khan dịch sang bên phải, hắn thấy nhiều thùng gỗ chất đầy.
"Nhìn hắn vẫn còn lành lặn chán mà." Gã tặc lưỡi. "Còn mắt mũi đầy đủ, tay chân không thiếu ngón nào thì lo cái quái gì."
Đó chỉ là một tên lâu la dưới trướng Cole. Và có thể nói,