Thị trấn Batista trong thời điểm này vậy mà nhiều người qua lại tấp nập, cứ tưởng chuẩn bị trẩy hội đến nơi. Xét thấy số người tụ tập ngày càng thêm đông đúc, những gương mặt hóng hớt và hả hê ngày một dày đặc trong tầm nhìn. Không kể là Ác ma hay Thú nhân, thậm chí Người lùn nổi tiếng khó tính không bao đồng cũng chú ý đến đây. Khan không để ý đến tiếng nhắc nhở của Ibrahim mà khom người, nhấc thằng bé lên một cách dễ dàng rồi bồng nó trên tay. Mặc kệ người ngợm nó chẳng có chỗ nào sạch sẽ trong khi hắn đang bận một bộ trang phục mới tinh tươm.
Khi thấy Khan vươn tay ra là nó vô thức muốn lùi lại, nhưng bằng cách nào đó mà nó vẫn im lặng và nhẫn nhịn để Khan muốn làm gì thì làm.
Khan vỗ vào lưng nó, khẽ liếc gương mặt nhỏ vùi vào hõm vai mình.
“Được rồi con trai, chúng ta về nhà thôi nào.”
Không còn cách nào ngoài việc phải thừa nhận mình là cha của đứa con hờ này, nếu không hắn sẽ đối mặt với sự thịnh nộ của đám đông dạt dào lòng thương cảm này. Khan dỗ dành thêm một lúc cho “khán giả” thấy mình biết lỗi và hối hận đến nhường nào sau đó cùng nhóm Saul nhanh chóng rời khỏi tâm điểm của ánh nhìn.
Bọn họ đi thêm một đoạn ở đường lớn, rồi ngoặt vào một con hẻm gần nhất đến tránh khỏi chốn xô bồ đông đúc. Sau khi đảm bảo không gian đủ yên tĩnh cần thiết và riêng tư bởi đường lối nhỏ hẹp của con hẻm. Khan mới xách hai bên nách của đứa bé trong tay mình xuống, để nó đứng ngay ngắn trước mặt mình.
Hắn không có ý định nói chuyện ngang hàng với nó, nên là nó phải ngẩng đầu lên mới chạm tới mắt hắn. Và như những gì hắn nghĩ, đôi mắt này có dáng vẻ nào là của một đứa trẻ đâu chứ?
“Cha định giết con ạ?” Nó đưa tay lên mút ngón cái, giọng nỉ non thốt lên với vẻ mặt ngây thơ bằng một câu quá đỗi kinh hãi.
Nhưng nó nghĩ vậy cũng đúng, tại vì…
Saul đang đặt kiếm trên cổ của đứa bé, chỉ cần nhích thêm một ly thôi là động mạch chủ của nó sẽ đứt hoặc là quả đầu bé nhỏ đó sẽ rơi. Nhưng nó vẫn không thèm nhìn đến lưỡi kiếm nguy hiểm đang nhăm nhe tính mạng của mình một lần, mắt vẫn dán dính lên mặt Khan. Nó cố gắng đọc vị Khan qua nét mặt.
“Ngươi là ai?” Saul cất giọng lạnh lẽo, sát khí vẫn không thu hồi và dường như có xu hướng tăng thêm. Cậu ta đang e dè, dù rằng nó chỉ là một đứa bé.
Hoặc đó chỉ là hình hài giả dạng mà nó trưng ra cho người ta thấy.
“Con trai của cha!” Nó lập tức nói.
Mặt mày Saul âm u gần như hạ kiếm đến nơi, nếu như Khan không đứng ra cản chắc đứa bé này sẽ tiêu tùng mất.
“Thế nhóc biết ta tên gì không?” Khan cười tủm tỉm hỏi đứa nhỏ, tay khẽ giơ lên ra hiệu cho Saul bình tĩnh đừng động thủ. “Tên cha mình mà còn không biết thì không xứng làm con đâu.”
“Ơ…” Đứa bé ngơ ngác, không ngờ mình trở thành người bị hỏi khó.
Sau rốt, nó lắc đầu rồi muốn nhào tới ôm lấy Khan lần nữa. Nhưng Ibrahim đã nhanh hơn, bóng dưới chân trườn ra đoạn sợi dây hắc ám, rồi phóng nhanh tới chỗ đứa bé mà trói chặt nó lại. Không cho nó cơ hội nào tiếp cận Khan.
Nhưng nó còn chẳng quan tâm, không cử động được thì nó mở miệng. Vẫn vẻ mặt ngây thơ không biểu cảm đó, nó cố gắng nói bằng giọng điệu ngô nghê dễ thương để rót lấy lòng thương cảm.
“Đói, em ấy đang đói!”
Đáy mắt lóe lên tia lạ lùng, Khan quan sát màu sắc hào quang kỳ lạ của đứa bé rồi khẽ nhìn sang Elijah, Ibrahim và Saul. Hào quang của bọn họ sáng rực đang hòa tan cùng với một luồng năng lượng gần như vô hình, nhưng hắn có thể cảm thấy những đợt dao động ở xung quanh.
Không phải tự dưng mà Ác ma được xem là chủng tộc vô nhân tính. Thế thì Ác ma thật sự có lương tâm sao? Có. Lương tâm của chúng đi đôi với lợi ích. Vậy mà vừa rồi ở giữa phố, hắn đã chứng kiến được một cảnh tượng có một không hai.
Có thể tin là Ác ma đã rủ lòng thương cảm cho đứa trẻ đáng thương này sao? Khung cảnh hỗn loạn với mớ cảm xúc tiêu cực mà lũ Ác ma không ngừng lan tỏa bằng giọng điệu châm chích và ngôn từ đầy gai độc. Và cả sự dao động không rõ ràng bởi luồng năng lượng không rõ là gì, đang lởn vởn xung quanh mà dường như chẳng ai để ý.
Khan đoán, đứa bé này có thể thao túng cảm xúc của người khác theo một cách nào đó.
Song, nó không thể thao túng được Khan và người của hắn. Đều là nhờ có Kahan.
Trong tâm trí Khan, con rắn đang xì xì vài tiếng khoái trá, nghe có hơi rợn người.
“Tại sao… không được…” Cuối cùng thì đứa bé cũng nhận ra là năng lực của mình không thể gây ảnh hưởng đến Khan hay bất kỳ ai ở đây. Mặt mày nó rõ hoang mang, đoán chừng là cũng sốc lắm nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Được rồi, em của nhóc ở đâu?”
Khan không giải thích, hắn phẩy tay bảo nhân vật chính thu kiếm lại. Cậu tay chau mày một hồi rồi mới chần chừ tra kiếm lại vào bao. Khan hài lòng, giọng cất lên hỏi đứa bé cũng nhẹ nhàng hơn.
“Còn nhóc thì sao, có đói không?”
Đứa bé lại ngẩn người ra, Khan phải hỏi lại lần hai nó mới lí nhí trả lời hắn.
“Đói… nhưng em ấy quan trọng hơn…”
“Khoan đã, anh biết mình đang làm gì không vậy?” Saul bất ngờ chen vào. “Tên nhóc này không bình thường, chẳng biết nó là cái giống gì nữa mà sao anh phải đối tốt với nó?” Saul có vẻ gay gắt hơn mọi ngày, ánh mắt âm u của cậu khi liếc nhìn đứa bé kia vẫn không hề đỡ hơn chút nào. “Chưa biết chừng lốt này còn không phải bộ dáng thật của nó.”
Đứa bé vẫn không thèm nhìn Saul, hoàn toàn xem cậu ta là không khí. Khan suýt phụt cười trước sự phân biệt đối xử mà nhân vật chính phải chịu đựng, hơn nữa đầu têu là do đứa bé này.
“Ông già này phải đồng ý với cậu chủ nhỏ thôi.” Ibrahim thở than.
“Cậu chủ…” Elijah chần chừ lên tiếng. “Tôi nghe theo cậu chủ.” Giọng cậu ta yếu ớt nhưng sự kiên định ẩn chứa bên trong đúng là không thể xem thường được.
Khan cũng hiểu phần nào. Ở thành Jarrod, vì sơ suất của bọn họ mà phát hiện ra thân phận thật của Eulalia quá trễ. Cũng vì chủ quan mà cơ thể Khan phải chịu tổn thương một trận, hắn không chứng kiến được bộ dáng của mình ra sao. Nhưng xem ra là tại vì hắn mà Saul phải chịu bóng ma tâm lý rồi.
Nhưng mà… Đứa bé này, chỉ muốn cứu em của nó. Chính nó chẳng quan tâm đến bản thân, từ đầu đến cuối luôn miệng nói đến đứa em của mình đang phải chịu đói. Không. Đó không phải là lý do chính. Hắn làm gì có lòng nhân từ bác ái đến thế.
Chỉ là... nó khiến hắn nhớ tới An.
“Hai đứa phải ăn gì?”
Đây là một câu hỏi kỳ lạ, song nó là một câu hỏi chính xác.
“Này!” Saul tức tối khi Khan hoàn toàn tảng lờ bọn họ.
“Ừ, ta biết mình đang làm gì mà.”
Khan nghi ngờ nếu mình không nói gì nữa thì thanh kiếm của Saul sẽ chĩa vào người hắn thay vì đứa bé. Chỉ là suy nghĩ thôi nhưng hình ảnh đó chợt nhảy ra khỏi đầu cũng làm hắn nổi da gà. Thời gian cứ như quay ngược lại ngày đầu tiên mà Saul chó điên thức tỉnh.
“Mọi người yên tâm đi, hơn ai hết, ta là người cực kỳ sợ chết.”
“Ăn… ăn ma lực…” Đứa bé ngập ngừng, không hiểu tại sao mà dáng vẻ cứng cỏi vừa rồi lại biến đi đâu mất. “Thật nhiều… ma lực.”
Câu trả lời của nó suýt nữa làm Saul rút kiếm lần hai, may mà Khan cản lại thành công. Đồng thời, hắn cũng bảo mọi người nên bình tĩnh.
Khan nhướng mày nhìn đứa bé trước mặt mình bằng một ánh mắt khác. Rõ ràng là hắn không có chút ma lực nào trong người vì tố chất cơ thể chưa đạt chuẩn của Kahan. Vậy tại sao trông nó như biết chắc chắn rằng hắn có ma lực vậy? Là do Kahan đang ở trong cơ thể của hắn sao?
“Ta không có ma lực.” Khan nói thật.
Đứa bé gật đầu, rõ ràng nó cũng biết. Song, lời tiếp theo của nó khiến Khan thật sự ngạc nhiên.
“Nhưng mà thứ bên trong của cha… có mà.”
Ibrahim ồ lên một tiếng, vẻ mặt sa sầm của Saul chỉ thêm trầm trọng. Elijah thì bày ra vẻ mặt dè dặt lo lắng cho hắn.
Không ai nhìn ra được Kahan đang ở trong người Khan cả, cho dù là Ibrahim. Tuy rằng ông cũng đoán được là hắn đã có Kahan. Dù sao thì vẻ ngoài của hắn thay đổi thế này mà. Khan thở dài ngao ngán