Không phải ai cũng nhìn thấy được hào quang một cách rõ ràng như Khan bây giờ. Nó không giống với ma lực. Những người nhìn thấy được hào quang thường là hiền giả cấp cao hoặc các pháp sư thượng cấp, nhưng Khan có thể khẳng định nếu họ muốn nhìn thấy rõ ràng giống như mình thì cũng phải dùng đến ma cụ hỗ trợ.
Việc nhìn thấy hào quang cũng không phải xấu, đây là thứ kỹ năng cho hắn biết trước tiên cơ. Ví như có ai đó ngụy trang thành kẻ yếu thì cũng khó mà qua mắt được Khan. Vì hào quang là thứ không dễ dàng gì che giấu.
Nhưng mà... Khan đưa tay xoa mắt, có cảm giác hơi nhọc sức.
"Bây giờ chúng ta đã vào Vùng đất Bạc Đen rồi à?"
"Phải, hiện tại thì chúng ta đang ở thị trấn Batista. Khu này cũng thuộc dạng phồn thịnh. Cậu chủ có thể xem đây là dịp nghỉ ngơi sau thời gian mệt mỏi vừa qua." Ibrahim cung kính đáp.
"Không ai nghi ngờ gì chúng ta chứ?" Khan hỏi kỹ thêm.
"Không đâu cậu chủ, lãnh địa của Ác ma không ngăn cấm bất kỳ chủng tộc nào. Cũng giống con người, chúng rất có đầu óc kinh doanh đấy. Có khác chăng là chúng không có lòng nhân từ và độ lượng thôi. Ác ma là chủng loài tham lam và ích kỷ đến cùng cực, tôn thờ dục vọng của chính mình hơn bất cứ thứ gì mà. Miễn là chúng ta không xâm phạm vào quy tắc vào giới hạn của chúng thì sẽ an toàn thôi."
Ibrahim nói ra rành rẽ về Ác ma cứ như là cùng một tộc với chúng. Khan không quá bất ngờ về tin tức này, hắn chỉ muốn cẩn thận hơn thôi. Sau sự việc ở thành Jarrod thì hắn nhận ra mình không nên quá chủ quan trong mọi việc. Nhất là khi...
"Guendolen thế nào?"
Ibrahim khựng lại, không trả lời ngay.
Guendolen bị điểm danh thình lình khiến gã hồi hộp, quýnh quáng một hồi mới tìm lại được giọng mình.
"D-dạ tôi ổn thưa cậu chủ!"
Nhưng xét theo biểu cảm của mọi người thì sự thật không giống vậy nhỉ? Guendolen đã gặp chuyện gì hay là gây ra chuyện gì? Khan thắc mắc nhưng không lập tức hỏi han. Nếu đây là việc gấp gáp thì Ibrahim sẽ lập tức báo cáo cho hắn biết thay vì chần chừ để sau như thế kia.
Khan không nói gì nữa, hắn bảo mình muốn nghỉ ngơi một chút nữa rồi để cho mọi người ra ngoài. Khi đó, Saul là người rời đi cuối cùng. Vì cậu ta cố tình nán lại, để không gian chỉ có riêng hai người.
"Có lẽ là... đây là sự thật." Bỗng dưng Saul nói một câu khó hiểu.
Khan nhướng một bên lông mày, hắn thật sự không hiểu Saul nói gì.
"Anh nghỉ ngơi đi ạ." Sau ngần ngại một lúc rồi mới nói. "...Thưa anh."
Cửa đóng lại, Khan vẫn chưa hết ngạc nhiên vì hắn không ngờ Saul sẽ gọi mình là anh một cách kính trọng như thế, chưa kể cậu ta còn dùng kính ngữ với mình. Bày tỏ sự tôn trọng tuyệt đối của một người em trai đối với anh trai.
Saul đã công nhận hắn rồi sao?
Khan không hỏi han gì được, vì Saul đã rời khỏi phòng. Và chỉ còn một mình Khan hoang mang.
Vậy bây giờ... hắn thật sự là anh trai của nhân vật chính rồi nhỉ? Mà tại sao chứ? Hắn không nghĩ Saul sẽ chấp nhận mình nhanh như thế này.
Khan trầm ngâm một lúc rồi quyết định vứt chuyện này ra sau đầu. Dù sao thì đó cũng là một chuyện tốt.
"Kahan phải không? Ra đây." Khan điềm đạm lên tiếng. "Tao biết mày... đang ở đâu đó quanh đây."
Hoặc là...
"Xì xì!"
Từ gáy của Khan trườn ra một loài bò sát với vảy màu trắng và đen đan xen, phần vảy đen như những hình ngôi sao lấp lánh, trên đỉnh đầu của nó bấy giờ đính một viên đá lớn màu đen nốt, nhưng nhìn kỹ thì bên trong cũng có đợt dao động năng lượng khiến viên đá lấp lánh ngả sang màu trắng một cách thần kỳ. Hai mắt của nó đen láy, chớp chớp đối diện với cái nhìn chăm chú và rất mực bình tĩnh của Khan. Lưỡi của nó thè ra rồi thụt vào nhanh chóng, tiếng xì xì phát ra kèm theo như gửi tới lời chào.
Khan không có cảm giác gì ở sau gáy của mình, cũng không hề cảm thấy khó chịu khi con rắn quấn quanh cổ mình rồi trườn ra. Giống như hắn và con rắn này đã là một thể.
Chậc, hắn đoán thôi nhưng không ngờ... con rắn này ở trong người mình thật.
"Mày là Linh Hồn Sơ Khai, Rắn Vua Kahan đúng không?" Khan hỏi nhưng đã phần nào nắm chắc thân phận của nó rồi.
"Kahan là Kahan."
Con rắn đáp lời bằng âm giọng vang vọng trong tâm trí hắn, thanh âm đó không phải của người có thể phát ra được. Nó như những tiếng thì thầm dàn xướng cùng tràng âm thanh đặc trưng của rắn. Lạ một điều là, hắn lại không thấy khó chịu với âm thanh này. Trong khi hắn biết mình chắc chắn sẽ không thích thú gì với nó đâu.
"Được rồi Kahan... Mày thật sự chọn tao làm chủ nhân sao?"
"Tạm thời."
Có vẻ như con rắn này cũng không tình nguyện chọn hắn. Nhưng vì lý do nào đó nên nó mới chấp nhận cho hắn trở thành chủ nhân của nó. Không lẽ...
"Chơi caro."
"Chơi caro đi."
Cứ tưởng lý do nào to tát lắm, ví dụ như cùng nguyên nhân với sự trung thành của Ibrahim chẳng hạn, hóa ra là do... nó muốn mình chơi caro cùng với nó à?
Khan nhức đầu khi hiểu ra vấn đề. Sao hắn có cảm giác không khác gì thầy trông trẻ.
"Tạm thời cũng được, đều là chủ nhân thôi. Mau biến tóc của tao trở lại bình thường đi." Khan chỉ vào đầu tóc của bản thân và nói với con rắn thè lưỡi ra trước mặt mình. "Màu vốn dĩ ấy, không được thì để một màu thôi, đen càng tốt."
Con rắn ủ rũ khi thấy Khan không đoái hoài gì với mong muốn chơi caro của nó. Kahan buồn bã trườn mình quấn vào cổ tay của Khan.
"Không làm được."
"Phải vậy thôi."
"Kahan là Kahan."
Nó liên tiếp nói một câu ngắn, nghe rất tối nghĩa. Nhưng Khan lại hiểu. Nói chung là nó cũng chẳng làm gì được, sự biến đổi này là bắt buộc. Khan sờ phần tóc trắng trên mái của mình, nó khác với màu tóc trắng của người già, màu sắc này trắng tinh và đầy sức sống. Ở thế giới này, tóc có màu gì đi nữa cũng là chuyện bình thường, nhưng Khan đã quen với mái tóc cũ tối màu của mình rồi, giờ đổi mới phong cách khiến hắn có chút không thể nào làm quen.
Không còn cách nào khác sao?
"Tao nhuộm lại màu khác được không?"
Con rắn đột nhiên cười khúc khích rồi đáp, "Kahan là Kahan."
Khan tự động phiên dịch: Không ăn thua đâu.
Khan xoa thái dương, tạm thời dẹp chuyện tóc tai sang bên. Hắn vẫn còn một vấn đề nữa phải giải quyết.
"Tao có thể nhìn thấy hào quang của kẻ khác cũng là nhờ công của mày chứ gì?"
"Tuyệt vời!" Kahan xì xì một tiếng.
"Không tuyệt vời chút nào hết, chẳng khác gì nhìn thấy nhiều cây đèn hình người tụ lại một chỗ ấy, tắt cái công năng này đi." Khan đưa cổ tay lên trước mặt mình, nói thẳng với con rắn. "Không làm tóc của tao trở lại bình thường được thì cũng phải làm được chuyện này chứ? Nếu không thì..." Khan thở dài. "Mày có ích gì đâu, làm chủ nhân của mày cũng mệt."
Con rắn có vẻ như nó đang sốc trước lời bình vô nhân tính của Khan. Kahan xì dài một tiếng, uốn éo cả người. Trong không gian chẳng vang lên âm thanh nào ngoài tâm trí của Khan.
"Kahan không vô dụng!"
"Kahan là Kahan!!!"
Sau đó, cả người Kahan sáng lên. Khan cảm thấy mắt mình nóng lên một chút, nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng qua đi. Hắn không hề hay biết trong một thoáng, cả tròng mắt mình đều chuyển sang một màu trắng toát rồi mở trở về bình thường.
Có lẽ xong rồi nhỉ?
"Dùng ý niệm của mình đi."
"Chủ nhân ngốc."
Khan dợm vươn tay muốn bắt con rắn dạy cho nó một bài học thì nó đã nhanh nhẹn trườn mình ẩn dưới da hắn. Con rắn biến mất thay vào đó là một hình xăm sống động xuất hiện trên tay, vẫn là con rắn đó. Chỉ là hình xăm này không phải ở dạng tĩnh, nó di chuyển dưới da và bò trườn từ cổ tay lên đến vai hắn, sau đó quấn quanh cổ rồi trườn lên bên má trái. Trông nó khá thích thú khi chơi trò này.
Khan không sợ rắn, nhưng rắn bò xung quanh trên người mình không thể kiểm soát là chuyện khác.
"Kahan, nói chuyện một chút." Khan lần nữa gọi Kahan ra, còn hứa là sẽ không bắt nạt nó.
Kahan chần chừ hiện hình, quấn quanh trên cổ tay Khan.
"Đừng có bò lên mặt tao, về sau ở bên ngoài, tốt nhất là mày cứ nấp sau quần áo của tao hoặc là hiện hình luôn. Hiểu không?"
Kahan gật đầu rất nhanh,vì chuyện này không khó, cũng chẳng có hại gì.
"Được rồi, điều cuối cùng." Hai mắt Khan ánh lên nét nghiêm túc, giọng hắn đanh lại khi lên tiếng. "Bây giờ tao có thể sử dụng ma thuật không?"
Kahan chớp mắt rồi xì xì một tiếng.
"Chủ nhân ngốc không thể."
"Chưa phải lúc."
Đáp án này cũng không ngoài dự đoán của Khan, lúc hắn tỉnh lại vẫn thấy cơ thể mình bình thường không có gì khác lạ, nên hắn không nghĩ bây giờ mình đã có ma lực. Nhưng nếu đây đúng là Linh Hồn Sơ Khai, Rắn Vua Kahan như bọn họ đã nói thì lẽ ra bây giờ hắn phải có ma lực vô biên mới đúng, phải không? Chẳng phải Kahan chính là nguồn cung cấp ma lực vô hạn à?
Nhưng nó bảo là chưa phải lúc.
"Tao biết là mày có vấn đề về giao tiếp và ngôn ngữ nhưng mà..." Khan đề nghị. "Mày có thể giải thích rõ hơn không?"
"Kahan quá lớn."
"Chủ nhân... nhỏ xíu."
Đây không thể gọi là lời giải thích rõ ràng được, nhưng bất ngờ thay Khan lại hiểu được nội dung mà Kahan muốn truyền đạt. Ý của Kahan nói là ma lực của nó quá lớn mà trong khi hắn thì quá yếu để nhận được lượng ma lực đó. Thậm chí là một ít thôi cũng gây nguy hiểm đến bản thân hắn.
"Thế làm sao ta mới có thể sử dụng được ma lực?"
Khan nhìn con rắn nhỏ trên cổ tay mình, nó nói mình quá lớn chắc là không chỉ mỗi ma lực và sức mạnh của nó đâu nhỉ? Hắn vẫn không quên hình dáng con rắn khổng lồ đã nuốt chửng mình đâu, hẳn là kích cỡ cũng ngang ngửa một con rồng chứ chẳng đùa.
"Ngủ." Kahan chớp mắt xì vài tiếng. "Ngủ với Kahan. Càng nhiều càng tốt."
Sau đó, nó lắc lư cả thân rắn nói tiếp, "Chơi caro với Kahan!"
Nhiệm vụ này sao dễ dàng quá vậy? Khan có chút nghi ngờ. Chỉ cần ngủ thôi là hắn có thể sử dụng được ma lực á? Lại còn ngủ càng nhiều càng tốt. Trong lúc ngủ, Kahan sẽ làm gì hắn sao? Khan không biết, nhưng hắn tin rằng Kahan sẽ không làm hại gì mình.
"Chơi caro để sau đi." Khan vươn vai. "Tao ra ngoài đây, mày muốn hiện hình hay ẩn thân?"
Kahan xì xì một tiếng rồi biến mất, dưới gấu tay áo lấp ló nét xăm đuôi rắn trườn đi rất nhanh, biến mất. Con rắn này có vẻ không thích người lạ. Là một đứa trẻ hướng nội thích chơi caro. Khan lập tức vẽ ra hành lang tính cách của con rắn. Không hợp với danh hiệu Rắn Vua một chút nào.
Khan ra khỏi phòng, gặp ngay Ibrahim đang cung kính chờ mình trước cửa. Trông Ibrahim vẫn bình thường nên Khan không rõ ông có nghe lén cuộc trò chuyện của hắn với Kahan ở bên trong không. Nhưng có nghe cũng không sao, cũng không có chuyện gì phải giấu tiệt đi.
"Mọi người ăn gì chưa?" Khan hỏi. Giờ đã là gần trưa, xem ra hắn cũng ngủ một giấc khá dài.
"Chúng tôi đều chờ cậu chủ tỉnh dậy, lòng dạ nào muốn ăn uống gì chứ." Ibrahim buồn bã, vẻ mặt trông khá khoa trương.
"Được rồi, thế đi ăn thôi." Khan cũng quen với phản ứng này của Ibrahim, hắn chẳng thèm nhấc lông mày một cái. "Ông dẫn đường đi."
Ibrahim khom người đáp vâng rồi dẫn đường đưa cậu xuống sảnh. Chỗ này là khách sạn hẳn hoi, khác với quán trọ bình dân của hai chị em sinh đôi xấu số kia. Cách bày trí đẹp mắt, thảm trải dưới chân suốt đoạn hành lang dài, cửa sổ lắp kính trong suốt có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài. Khan còn để ý, phục vụ Ác ma ở khách sạn này cũng rất lễ độ với khách, biết cúi chào và nở nụ cười đúng mực khi họ đi qua. Khan khá là ấn tượng với chất lượng nội thất và phục vụ của khách sạn này. Xem ra Ibrahim đã chọn nơi tốt nhất.
Hắn còn nhiều tiền không nhỉ? Bỗng dưng