"Cha nè, hôm nay mình ăn cái gì vậy?"
Dion cúi đầu nhìn đứa trẻ đi sát bên cạnh mình, bàn tay nhỏ nhắn của con bé được gã nắm chặt trong tay, cẩn thận không siết quá mạnh để nó đau, nhưng cũng không quả thả lỏng sợ tay nhỏ tuột khỏi tay lớn, thế là con bé sẽ đi lạc mất.
Để El đi lạc là rất nguy hiểm cho con bé.
"Ừm... thịt chuột, thịt rắn, El thích cái nào hơn?" Dion cẩn thận suy nghĩ thực đơn của hôm nay, thực đơn giống của ngày hôm qua và ngày hôm kia, lặp lại trong ngày hôm nay và có thể vẫn tiếp tục cho đến hôm sau.
"Mình ăn chuột với rắn gần một tuần rồi, cha cũng phải cho tụi nó cái mạng để gây giống rồi sinh sản thêm chứ. Tham như thế là tụi nó tuyệt diệt hết, còn gì cho mình ăn nữa?" El hùng hồn nói, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước trông vô hồn trống rỗng.
Dòng người qua lại, không ai nhìn về phía cha con họ. Nếu có ai ghé mắt nhìn sang, thì sẽ bất ngờ nhìn El lâu một chút, rồi nhìn tới hắn là lập tức cau có mặt mày quay đầu đi. Dion không để ý. Quen rồi.
"Chuột không dễ tuyệt diệt vậy đâu. Mình ăn thịt chuột ha?" Dion thấy họng lờm lợm khi nghĩ tới thịt chuột. Không phải lũ chuột cống hay chuột nhắt làm tổ trong nhà. Cả hai đang nói tới mấy con chuột rừng đuôi ngắn răng dài. Mấy con này chạy nhanh hơn cả thỏ, khó bắt bằng tay chân lắm nên gã phải làm vài cái bẫy đơn giản để bắt chúng.
"Ý của con là con ngán đến tận cổ rồi, chúng ta không thể ăn món khác hả?" El bĩu môi, phụng phịu nói.
"Chúng ta làm gì có tiền đâu mà ăn món khác..." Dion khổ não thở dài.
El cuối cùng cũng im lặng, sau một lúc con bé thở dài theo Dion. "Được rồi, ăn thịt rắn vậy. Thịt rắn ngon."
"Được rồi, cha sẽ bắt rắn. Lần này ăn rắn nướng nhé?"
"Con sẽ đi hái ớt!"
"Cha không ăn cay đâu..."
"Con ăn mà. Kệ cha chứ!"
Ibrahim trầm ngâm nhìn cảnh hai cha con dần đi xa, những người xung quanh mờ mờ ảo ảo không thấy rõ mặt, trong khi quang cảnh thì rõ mồn một, như sự hiện diện chân thật của đứa bé gái và người cha.
El bây giờ trông giống một đứa trẻ bình thường hơn là Lauriel mà ông gặp bên ngoài ký ức Dion. Trông Dion cũng khác xa, với khuôn mặt lành lặn không có sẹo, cũng chẳng có quầng mây âm u nào bao phủ. Họ giống như hai cha con tựa bao nhà, chỉ là nghèo khó và thiếu ăn nên có vẻ gầy guộc, song xung quanh họ luôn là bầu không khí ấm áp của gia đình.
Ibrahim xua đi cảm giác yếu lòng trong phút chốc đang nảy sinh trong tâm mình. Gia đình. Thứ đó không hề tồn tại trong thế giới quan của ông.
"Quay lại công việc thôi nào, đây không phải là ký ức mình cần... Hửm?" Ibrahim định di chuyển sang khoảng ký ức khác của Dion thì ông chợt phát hiện ra điểm đáng ngờ.
Ibrahim xuất hiện bên cạnh El khi cô bé đang được Dion dắt trong tay. Ông búng tay làm thời gian đóng băng một lúc, sau đó cúi người quan sát kỹ đứa bé gái.
"Mắt của nó... bị mù?"
Ibrahim chắc chắn mình không nhìn lầm. Vì ban đầu ông không chú tâm quan sát El cẩn thận nên để lỡ chi tiết này, hơn nữa đôi mắt con bé có vẻ linh động có thần, không giống người mù lòa cho lắm. Huống chi cách con bé đi đứng, và từng cử chỉ hành động của nó không hề giống với một người mù. Nhưng khi nhìn tỉ mẩn lại thì sẽ thấy ngay đồng tử của nó không hề có tiêu cự, chỉ nhìn về một hướng vô định.
Lauriel không hề mù. Cô ả có đôi mắt rất đẹp, dù cho sắc thái biểu hiện chỉ là những nét trống rỗng như búp bê.
"Thú vị hơn rồi đây."
Ibrahim búng tay. Thời gian tan rã, mọi thứ quay trở lại guồng quay của nó. Ông tiếp tục theo dõi cho đến khi Dion và El di chuyển vào trong rừng để bắt rắn và hái ớt, thậm chí là ông còn đứng nhìn cả hai thuần thục xử lý thịt rắn và đem lên nướng ăn.
Dion và El đối xử với nhau rất khoáng đạt. Ông có thể thấy rõ, Dion rất thương con bé, và tình thương được thể hiện qua hành động chăm sóc từng li. Vì El bị mù nên Dion luôn trông chừng con bé, nhưng cũng biết giữ khoảng cách nhất định để con bé tự lập. El cũng rất thương cha mình, mặc dù miệng lưỡi của con bé không hề nương tình với cha mình chút nào, mà tay con bé thì luôn cố ý chừa lại phần thịt rắn nhiều hơn cho Dion. Trông con bé dễ thương hơn nhiều so với Lauriel mà Ibrahim biết.
Sau khi chắc chắn rằng không hề có vấn đề gì, Ibrahim rời khỏi phần ký ức ấm áp trước mắt. Ông nên đi vào sâu thêm một chút nữa.
"KHÔNGGGG!!!!"
Ibrahim đứng giữa ngục giam quen thuộc, cứ như thể ông đang trở lại chỗ đã giam nhốt cậu chủ, có điều quang cảnh ở đây nồng đượm máu tanh, hoàn toàn bị lấp đầy bởi tiếng thét gào thống khổ chỉ chực muốn được giải thoát. Khi ông nhìn kỹ lại khung cảnh mình đang đứng, ông lập tức nhận ra ngay Dion đang nằm dưới sàn đá nhuộm máu đen, đôi cánh Ác ma đã bị chặt mất một cánh, cánh còn lại thì chia năm xẻ bảy rơi rớt bên thân người tàn tạ thê thảm. Có vẻ Dion đã bị hành hạ khá nhiều trước khi chiếc cánh kia hoàn toàn bị cắt đứt.
Ở bên ngoài song sắt là đứa bé gái mù lòa đang không ngừng gào lên, cứ như thể người đang chịu đựng tra tấn là nó vậy.
El, đó chính là El. Chưa phải là Lauriel.
"Đừng mà!!! Con xin mẹ!! Đừng làm đau cha mà!!!"
Mẹ ư? Ibrahim bấy giờ mới để ý, quanh Dion là hai tên Ác ma to lớn lực lưỡng, và ở giữa là một người đàn bà. Trông gương mặt của bà ta nhòe nhoẹt, không rõ ngũ quan. Chắc là do Dion quá kiệt sức vì bị tra tấn trước khi gặp bà ta nên chẳng thể nhìn thấy mặt mũi của mẹ El. Nhưng nếu đây là mẹ El, tức là vợ của Dion, dáng vẻ mờ nhạt của người đàn bà này lại trở nên bất hợp lý.
Ibrahim bất giác nhìn kỹ bà ta hơn, ngoài gương mặt không rõ thì bà ta có mái tóc màu đen sáng bóng, từng cọng vào nếp khuôn khổ và được búi gọn ra phía sau, ghim đủ loại trang sức đắt tiền trông rất sang quý. Trên cổ và tay của bà ta cũng đeo phụ kiện ma thuật đắt đỏ, kẻ nghèo nhìn vào chỉ thấy ao ước ngưỡng mộ.
"Cha? Tao không nhớ mình đã gả cho thằng nhóc rác rưởi này đấy, mày đừng sỉ nhục mẹ mày chứ?" Bà ta đá thẳng vào mặt Dion khi gã đang thoi thóp thở. Gã chỉ giật người hự lên một tiếng rồi lại bất động.
El đập vào song sắt như muốn dùng sức lực bé nhỏ của mình để mở thứ cản đường này ra, cô bé khóc nấc lên. "Con sẽ về với mẹ! Xin mẹ, xin mẹ tha cho chú ấy!!!" El không dám gọi Dion là cha nữa.
"Mày có gì để cầu xin tao? Tao cho mày thấy cảnh này không phải vì muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mày đâu, tao chỉ cho mày biết hậu quả của việc cứ ngoan cố chạy trốn khỏi tao thôi."
Ibrahim cứng người, tay ông siết chặt lại thành nắm đấm. Mặt mày ông đanh lại, ghim ánh mắt giết người về phía người đàn bà sang quý.
Không phải bà ta. Không phải.
Ibrahim không hề nhận ra, khung cảnh xung quanh có vẻ méo mó dần.
"Con sẽ không chạy nữa, xin mẹ, xin mẹ tha cho chú ấy!!"
El khóc tức tưởi, nước mắt như hạt châu rơi xuống không ngừng. Ibrahim giật mình tỉnh hồn khi nhìn thấy giọt lệ của El, quầng mây u ám bủa vây ông lập tức tan ra khi sự chú ý bị chuyển dời. Khung cảnh lại trụ vững như không có chuyện gì xảy ra.
Trong veo. Tựa như ngọc trai rơi xuống.
Khi Ác ma rơi lệ, nước mắt là màu đen.
El không phải là Ác ma? Nhưng đôi cánh nhỏ sau lưng và cặp sừng nhỏ trên đầu không phải giả, cũng không phải ảo ảnh tạo nên.
"Tha?" Người đàn bà bật cười, nụ cười chói tai làm sao. "Con gái à, con không hiểu người mẹ này của con rồi." Nụ cười tắt ngay sau đó, bà ta lạnh lùng ra lệnh cho tay sai của mình. "Chặt nó ra thành từng khúc ném cho chó ăn."
El vẫn còn nắm lấy song sắt, vệt nước mắt vẫn chưa khô trên gương mặt nhỏ nhắn của con bé. Đôi mắt không nhìn thấy tia sáng nào mở to kinh hoàng khi nghe thấy những gì mẹ mình nói. Miệng mấp máy, run rẩy nói không thành lời. Hẳn là El muốn tiếp tục cầu xin, nhưng cuối cùng nó không nói nổi được một chữ.
Thay vào đó, con bé siết chặt song sắt hơn, rồi lại bắt đầu đập vào nó liên hồi. Những tiếng thùng thùng bé nhỏ vang lên, hoàn toàn bị át đi bởi tiếng thét gào của Dion và âm thanh của cưa, dao đang cứa vào cánh và sừng của cha mình.
Cắt sừng, chặt cánh. Nỗi đau đó khủng bố hơn là cắt tay chặt chân.
El cứ đấm liên tiếp vào song sắt, mắt cô bé mù lòa thế mà vô tình làm sao nhìn thẳng vào chỗ Dion đang nằm chịu cảnh tra tấn. Giọng của cô bé không thoát ra được nữa, nó chỉ là những âm thanh ú ớ vô nghĩa. Nhưng Ibrahim có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và nỗi hận của El, bất lực và căm phẫn.
"A A A A A!!!"
Dion gào khản họng khi đôi cánh còn lại cuối cùng cũng bị cắt xuống bằng dao, một con dao gỉ không ngừng cứa qua cứa lại phần xương cánh. Sau đó là phần cưa sừng, cưa được một nửa là tên tay sai thô bạo bứt nó ra. Dion vùng vẫy thét lên cho đến khi mất giọng.
Mất cánh, mất sừng. Dion lại vô lực nằm xuống.
Người đàn bà chậc một tiếng chê bai rồi đi đến gần chỗ El. Bà ta cúi xuống nhìn con bé, dù không nhìn rõ ngũ quan bà ta nhưng Ibrahim vẫn có thể biết được bà ta đang nhìn El bằng con mắt trịch thượng như thế nào.
"Đáng lẽ mày cứ ở yên trong cái lồng giam mà tao đã tốn công xây cho mày, thì chuyện bây giờ đâu có xảy ra. Mày nghĩ mày thoát khỏi tao được thật sao? Không đâu, tao chỉ cho mày thời gian tự do như mày mong muốn thôi, con ranh." Bà ta đưa tay qua khe hở song sắt, nắm lấy tóc El và giật ngược lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mù lòa của con bé. "Tao chỉ cho mày biết một sự thật, mày vĩnh viễn không thoát khỏi tay tao. Hiểu chưa?"
Bà ta đẩy El ra, khiến con bé ngã xuống đất như con búp bê tuột khỏi tay chủ. Một con búp bê bị vứt bỏ.
"El..." Dion thế mà vẫn lên tiếng được trong tình hình này. "C-chạy... đi..."
El giật nảy người, ngẩng đầu lên. Dion nằm đó, miệng kêu con bé chạy đi được thốt lên vô thức, gã ta không hề ở trong trạng thái tỉnh táo.
Mình mẩy đã tàn tạ đến bước đường này rồi mà gã vẫn chỉ lo cho đứa con gái không có huyết thống.
"Phiền thật..." Bà ta quay ra sau, nheo mắt nhìn Dion. "Ta nghĩ lại rồi, đừng chặt khúc gã ta vội, xẻo thịt gã trước đi rồi thực hành khâu đó sau."
Giờ thì Ibrahim cũng hiểu, những vết sẹo chằng chịt trên người Dion là từ đâu ra.
Nhưng thời gian có vẻ không khớp lắm nhỉ? Hình như sự việc này xảy ra sớm hơn, từ khi Tresha còn sống không phải sao? Ibrahim trầm ngâm quan sát tiếp tình hình.
Hai tên tay sai cao lớn vô cùng nghe lời người đàn bà thấp bé hơn mình, bỏ con dao lớn dùng để chặt thịt xuống, lấy một con dao nhỏ khác, rồi dùng nó để cắt và xiên qua từng miếng thịt trên người Dion một cách chậm rãi. Ban đầu Dion còn gân cổ la hét, nhưng đến khi thịt bị xẻo từ mặt đến tay, gã chỉ có thể thoi thóp thở.
Khi mà El không còn nghe thấy tiếng của Dion nữa, con bé rơi vào hoảng loạn ngay tức khắc. Thân hình bé nhỏ loạng choạng