Thấy cô im lặng không nói gì, tưởng cô không nghe thấy lời mình nói nên ông ta đành nhịn nhục mà sẽ nói lại cho cô hiểu...!nhưng khi ông ta định cất lời thì cô đã lên tiếng trước rồi :
Cô nhếch mép khinh bỉ ông ta :
- Ha...!cha hả...!mẹ...!chị gái...!hứ !
Cô từ từ xoay đầu nhìn về phía Hạ Văn Sang rồi tới Lý Mộng Hoa và Lý Mộng Điệp...!nhưng ánh mắt khi cô nhìn họ thật lạnh lùng và đáng sợ...!không giống như lúc cô nhìn Trương Minh Vũ và 3 người anh trai của mình...!
Ánh mắt khiến cho bọn họ phải rùng mình một cái...!không ngờ mấy năm không gặp cô lại thay đổi nhiều đến vậy, không giống cô ở Hạ gia ?
Bây giờ bọn họ mới thực sự cảm nhận được những lời đồn về cô, cô thực sự đánh sợ, chỉ ánh mắt của cô nhìn bọn họ thôi đã như vậy...!tới lúc cơn thịnh nộ của cô thực sự bùng phát thì không biết bọn họ sợ đến mức nào !
- Hạ Văn Sang...!tôi nói cho ông biết...!tôi chỉ có một người cha, người đó chính là người đứng đầu Trương Gia - Trương Minh Vũ...và tôi cũng chỉ có một người mẹ và đó chính Hà Tử Lan, tôi cũng chỉ có 3 người anh trai mà thôi...!và gia đình của tôi chính là Trương gia...!
Hạ Văn Sang kinh ngạc đến đơ người...!ông ta không có một lời nào để biện minh cho mình...!chỉ vì chuyện ngày hôm đó xảy ra thôi, tình cha con của ông và cô từ đó đã không còn như lúc trước nữa...Hạ Văn Sang đã vì bà ta và cô ta mà bỏ mặc cô từ hôm đó, cô không thể nào tha thứ được, bây giờ ông ta còn lôi cả người mẹ đã mất của cô ra để mà ép cô phải ký hợp đồng...!
- Hạ Văn Sang, tôi cảnh cáo ông đừng bao giờ lôi mẹ tôi vào chuyện này...!đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi nghe thấy nó...! nếu có lần sau ông đừng mơ mà thấy được Hạ Thị thêm một lần nào nữa !
- Tôi đã từng tha thứ cho ông...!tôi đã từng nghĩ là hai chúng ta sẽ có một mối quan hệ tốt hơn và chuyện ngày xưa sẽ không có một lần nào xảy ra nữa...!nhưng tôi đã lầm, vì bà ta mà ông lại bỏ mặc tôi lúc cô đang trong tình hình nguy hiểm nhất...?
- Ông có nhớ lúc đó tôi đã nói gì không...!tôi đã cầu xin ông ở lại, nhưng ông thì sao...!ông mặc kệ, rồi ông còn đẩy tôi ra khiến cho vết thương tôi càng rách rộng ra hơn...! lúc ông đỡ bà ta mà chạy đi, bỏ tôi một mình ở đó, thì lúc đó tôi đã rất thất vọng về ông...
- Tôi cứ nghĩ là tôi đã nằm ở nơi đó và nằm nữa thôi thì tôi đã hòa nguyện vào nền đất rồi, vì vết thương đã quá nghiêm trọng...nhưng rất may là đã có một người dân đi ngang qua đó và đưa tôi vào cấp cứu gấp...
- Ông có