Cô nói :
- Hạ Văn Sang, ông hãy nhớ kỹ những lời mà tôi đang sắp nói đây.?
- Tập đoàn Beauty Fashion sẽ không tái ký hợp đồng gì với tập đoàn Hạ thị...!và toàn bộ cổ phần hay tập đoàn Beauty Fashion hiện đang đầu tư bởi tập đoàn Hạ thị sẽ được rút toàn bộ, và sẽ không đầu tư nữa...!
Hạ Văn Sang đứng hình và kể cả bọn họ cũng đều giật mình bởi những lời của cô vừa mới nói ra đây...vậy thì bên Hạ thị sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về bản hợp đồng này...
Hiện tại dự án của tập đoàn Hạ thị đang thực hiện trong hợp đồng với tập đoàn Beauty Fashion sẽ được ngưng lại,
Trong hợp đồng có ghi rõ nếu bên A là người đề ra bản hợp đồng có mâu thuẫn gì với bên B thì bên B có quyền buộc dừng toàn bộ dự án hiện đang thực hiện và bên A sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và đền hợp đồng cho bên B...
Số tiền mà bên A phải đền cho bên B là gấp 5 số tiền mà bên A đã đề ra ở bản hợp đồng...!
Hạ Văn Sang ông không tin là cô lại tuyệt tình đến như vậy...!ông biết là ông có lỗi với cô nhưng dù gì ông cũng là cha ruột của cô mà, tại sao đứa con gái cả của ông hiện giờ đang đứng trước mặt ông lại lạnh lùng và thay đổi nhiều tới vậy, tới nỗi ông không thể nhận ra cô là đứa con gái cả của mình...
Nếu như cô không đồng ý và còn ngưng hoạt động trong dự án đang thực hiện thì hợp đồng đó ông sẽ phải bồi thường cho cô...!mà còn gấp 5 số tiền, ông phải làm sao đây ?
Lý Mộng Điệp bà ta thấy chồng mình ngơ người ra và cò cúi đầu mà không nói gì, thấy thế bà ta liền mở cái giọng chua chát của mình ra mà nói với cô :
- Hạ Ngọc Bích à không...phải gọi là Tứ Tiểu Thư - ( Trương Ngọc Nhi) từ lúc mày bước ra khỏi Hạ gia thì tụi tao cũng đã không còn xem mày là một thành viên trong Hạ gia rồi, Hạ gia bây giờ chỉ có một vị tiểu thư thôi, người đó chính là con gái của tao - Lý Mộng Hoa.!
- Người mà mày luôn luôn ức hiếp khi còn nhỏ, mày có nhớ không...!con bé thật tội nghiệp khi có một người chị gái như mày...!con bé chỉ khóc khi ở một mình thôi...con bé rất ngoan và hiểu chuyện...
- Nhưng khi cả hai là chị em thì lúc đó mới xảy ra chuyện, nhưng trong chuyện này cũng cảm ơn cô vì cô đã chạy ra khỏi Hạ gia, mà con bé từ lúc đó cũng đã cười rất vui...!không còn chuyện như mỗi buổi tối con bé sẽ ngồi một mình ở góc nào đó