Cửa phòng Khương Bất Dạ không khóa, Cố Bắc Thượng là người bước vào đầu tiên rồi lần lượt là Lệ Nam và Trần Minh.
Khương Bất Dạ nằm ở giữa chiếc giường lớn cuộn người lại, một cọng tóc trên đỉnh đầu còn cong cong dựng lên khác với tóc còn lại.
Lệ Nam nhìn thấy thì dúi đồ cho quản gia Trần Minh cầm bản thân thì lấy điện thoại ra chụp 360° không bỏ sót góc nào.
Cố Bắc Thượng nhíu mày quay mặt đi, ánh mắt lại va vào khe tủ hơi hé mở.
Hắn thấy bên trong là thuốc ? Có mấy vỉ lận, cũng không ít.
Hơi nghiêng người về phía sau hắn ngạc nhiên nhìn lọ thuốc màu trắng trong cùng, tay bất giác đưa lên lúc sắp chạm vào ngăn kéo lại bị một bàn tay trắng muốt mịn màng giữ lấy.
Nâng mắt nhìn lên hắn sững sờ.
Khương Bất Dạ một khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp pha chút đáng yêu khi vừa mới ngủ dậy nhưng ánh mắt hoàn toàn trái ngược.
Trong ánh mắt là trầm tĩnh, lạnh nhạt, còn mang theo cảnh cáo.
Khương Bất Dạ là bị dí máy ảnh vào mặt nên bỗng tỉnh lại trùng hợp phát hiện có người đang đến gần muốn mở hộc tủ ra, không suy nghĩ nhiều lặp tức bật dậy giữ chặt tay người nọ.
Hướng ánh mắt cảnh cáo hắn và cậu nhận ra đó là nam chủ.
Ánh mắt và khuôn mặt qua một cái chớp mắt liền thay đổi.
Khương Bất Dạ đem khuôn mặt vô hại thường ngày cười hỏi, thuận tay đóng hộc tủ lại.
" ***Có chuyện gì sao ạ ? "
" À chỉ là gọi em dậy ăn cơm trưa thôi*** " Lệ Nam bận xem mấy tấm ảnh vừa chụp cuối cùng cũng hài lòng gật đầu cất điện thoại đi.
Khương Bất Dạ cười đứng lên bảo họ xuống ăn nhưng bị Cố Bắc Thượng giữ tay lại.
Ánh mắt hắn kiên định, mặc dù không đọc trọn vẹn tiểu thuyết nhưng nhìn ánh mắt Khương Bất Dạ có thể không hiểu sao? Làm sao có thể !
Nụ cười bớt đi vài phần rồi lại như thường, Khương Bất Dạ đưa tay vào hộc tủ lấy ra lọ thuốc khi nãy
" Chỉ là thuốc giảm đau thôi " Lắc lắc vài cái rồi cất lại chỗ cũ, Khương Bất Dạ dẫn đầu đi xuống.
" Cậu bị làm sao vậy ? " Lệ Nam nhìn thấy toàn cảnh nhỏ giọng hỏi.
" Không có gì " Cố Bắc Thượng lắc đầu thở dài, là hắn nghĩ nhiều rồi.
" Không có gì mà cậu lại cư xử như thế à ? Lúc nãy dọa em ấy mếu máo rồi " Lệ Nam đánh lên vai Cố Bắc Thượng ý cảnh cáo hắn rồi lại lén liếc xem Khương Bất Dạ có phát hiện không rồi thở phào.
Nhưng mà Khương Bất Dạ làm sao không nghe thấy được chứ ? Cậu kéo kéo khóe môi, cậu chắc rằng Lệ Nam cũng không bỏ lỡ hành động và ánh mắt kia của cậu, càng sẽ không bỏ lỡ lúc ý cười cậu nhạt đi.
Nhưng vậy thì sao ? Đó là biểu hiện rất bình thường khi có người tự ý động vào đồ của mình không phải sao?
" Thiếu gia có người tới " Hầu nữ bước tới thông báo.
" Ai vậy ? " Vừa mới ngồi xuống bàn ăn đã tới làm phiền.
" ***Là Thẩm tiểu thư thưa cậu "
" Mời vào*** " Cố Bắc Thượng dựa lưng vào ghế nhàn nhạt nói.
Khương Bất Dạ lại cùng Lệ Nam nhìn nhau rồi túm đầu lại thì thầm to nhỏ.
" Anh xem, thấy người mình thích liền không chờ được mời