Nhìn cọng tóc trên đầu cậu ấy kìa.
Thật khả áiKhương Bất Dạ nỗ lực che giấu : ...!Không phải chứ ?
Nhìn tấm lưng vững chãi trước mặt Khương Bất Dạ bỗng có xúc cảm muốn đánh một cái cho hả giận.
" Hây, Cố đại thần " Một tiếng nói không to không nhỏ vang lên lại làm cả trường hú hét.
Người đến là Triệu Thạc - học bá của trường chỉ sau Cố Bắc Thượng và một người mà Khương Bất Dạ cảm thấy quen mắt.
" Triệu Uy? / Khương Bất Dạ? "
Gần như cùng lúc bất ngờ bật thốt lên, Triệu Uy cụng vai Khương Bất Dạ cười nói " Tôi nói đúng không? Trái Đất tròn như vậy ta sẽ gặp lại nhau mà "
Khương Bất Dạ cũng cười " Thật bất ngờ khi cậu vẫn nhớ tên tôi "
" Hai em quen nhau à ? " Triệu Thạc là anh trai Triệu Uy bằng tuổi Cố Bắc Thượng.
" Vâng, người em kể với anh đấy " Triệu Uy gật đầu.
" À, chào em anh là Triệu Thạc anh trai Triệu Uy " Nghe xong câu giới thiệu Khương Bất Dạ nhìn thật sâu vào mắt anh.
Người này là bạn tốt của Cố Bắc Thượng, chỉ đơn giản là bạn bè không hơn không kém.
Sau này lại vô tình yêu nữ chính, vì cô ta mà hi sinh.
Khương Bất Dạ cười thật tươi, đưa tay ra bắt lại.
Cậu sẽ không chen vào cốt truyện của người này, dù gì thì đỡ được cái nào hay cái nấy tránh rước họa vào thân.
Cuộc sống mồ côi không cha mẹ đã dạy cậu điều này.
" Xin chào, em là Khương Bất Dạ "
Thấy cũng sắp vào giờ học, Cố Bắc Thượng nhìn đồng hồ thông minh trên tay, còn tầm 15 phút nữa.
Đồng hồ này với đồng hồ trên tay Khương Bất Dạ giống y nhau, cùng kiểu dáng, cùng mẫu, cùng hãng và chỉ khác về kích cỡ vì tay cậu nhỏ hơn.
" Đến phòng giáo vụ đi " Cố Bắc Thượng nhắc nhở Khương Bất Dạ vẫn còn vui vẻ nói chuyện.
" Hai người đi trước đi, em đem cậu ấy đến phòng giáo vụ cho " Triệu Uy xung phong xong thì dẫn người đi luôn.
Cố Bắc Thượng cùng Triệu Thạc cũng về lớp mình.
Khương Bất Dạ thay xong đồng phục cũng chút bỏ đi trưởng thành, chín chắn thay vào đó là một bộ thiếu niên thanh xuân.
Sau khi nhận lớp Khương Bất Dạ cũng rất nhanh hòa đồng làm quen với bạn mới.
Buổi trưa bọn họ sẽ ăn, nghỉ ở trường cho đến chiều mới về.
Triệu Uy sợ cậu không quen nên nói cậu tìm chỗ ngồi trước còn bản thân đi lấy đồ ăn.
Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản thế, cậu vừa ngồi xuống đã có người tới kiếm chuyện.
Chúng không mặc đồng phục hoặc mặc nhưng làm áo khoác, cà vạt lỏng lẻo như là đeo cho có.
Quần áo xộc xệch nhìn thật ...!ngứa mắt.
Đây là cảm giác đầu tiên Khương Bất Dạ cảm nhận được khi nhìn thấy bọn họ.
" Huynh đệ, mới đến à ? " Một tên mà cậu cho là đại ca của đám này thô kệch kéo ghế ra ngồi xuống chân còn gác lên bàn thẳng trước mặt cậu.
Khương Bất Dạ nhíu mày " Đúng vậy, tôi là học sinh