Đang đứng trước cổng than trời than đất, lúc này một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra, khuôn mặt lạnh băng.
" Cậu là...? " Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng cậu vẫn biết là đang hỏi cậu vì ở đây có mỗi mình cậu và người này thôi mà.
Ngẩng đầu nhìn, người này rất cao cậu chỉ đứng đến gần vai thôi, còn muốn to hơn cậu một vòng.
Lại nhìn trang phục vest đen và cái tai nghe đang được đeo, cậu đoán là vệ sĩ.
Nghĩ vậy cậu liền cong khóe miệng cười, một nụ cười thật tinh nghịch cũng rất khả ái " Tôi là Khương Bất Dạ "
Người vệ sĩ nghe thấy có vẻ nghiền ngẫm một chút, nhìn mặt thiếu niên có chút quen sau đó liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc " Cậu chủ nhỏ ? "
Khương Bất Dạ nghe thấy kiểu biệt danh này khóe miệng giật giật " ***Có thể gọi tôi là Bất Dạ.
Cảm ơn "
" Cậu chủ nhỏ không phải đang ở bên nước ngoài sao ? Sao cậu lại ở đây*** ? "
Nhìn y lúc này bỗng cậu lại tự não bổ thêm một cái đuôi đang cao hứng vẫy vẫy cùng cái tai vểnh cao lên, cậu bật cười.
Vệ sĩ : ???
Nhìn thấy cậu cười rộ lên mà không rõ lý do y bỗng ngẩn ngơ hồi lâu, bởi vì cậu chủ nhỏ vốn đã đẹp khi cười rộ lên càng đẹp.
" Anh tên gì? " Khương Bất Dạ hỏi một câu kéo tỉnh y
Y đứng nghiêm người ưỡn cao ngực, lưng thẳng tắp dõng dạc đáp " Thưa cậu chủ nhỏ, tôi là Lâu Thành " Mặc dù nghe rất trịnh trọng nghiêm túc nhưng cái xưng hô kia kiểu gì cũng phá vỡ hình tượng này.
" Cậu xuất thân từ quân đội ? " Khương Bất Dạ nhớ về hồi đi tập huấn quân sự cũng nghiêm trang y như vậy, hơn nữa cũng không khó để nhìn ra.
Quả nhiên là vậy.
" Vâng, cậu chủ nhỏ thật giỏi " Khuôn mặt Lâu Thành toát đầy vẻ tự hào nhìn Khương Bất Dạ tán thưởng.
Khương Bất Dạ : ...!Cậu không phải học sinh tiểu học!
" À đúng rồi.
Tôi đi lấy xe đưa cậu vào nhà " Nói xong thì cúi đầu chào một cái rồi chạy đi lấy xe.
Khương Bất Dạ thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải lết thân đi bộ.
Ngồi trên xe Lâu Thành vừa lái vừa thao thao bất tuyệt nói những chuyện trên trời dưới đất, chuyện gì cũng có thể nói.
" Anh là người mới? " Trong kí ức của nguyên chủ không có người này.
" A, vâng.
Tôi mới vào được hai năm " Lâu Thành cười tươi trả lời.
Khương Bất Dạ gật đầu hiểu, nguyên chủ đúng là chưa từng gặp người này bởi cậu ta đi du học từ năm 11 tuổi tính đến nay là 5 năm, không gặp cũng phải.
Nguyên chủ năm nay đã 16 tuổi nhưng cậu ta giống Khương Bất Dạ ở tuổi 15, 16 đều không có một chút thay đổi nên cậu lúc trước mới nhầm.
" Tiểu thiếu gia đến rồi " Đang suy nghĩ thì bị giọng nói của Lâu Thành kéo trở về.
" Tiểu thiếu gia? "